Chương 2342
Cô không biết bản thân mình nên đi đâu, đúng lúc này bên tai truyền đến một giọng nói hết sức thanh tao, có vẻ như đang dẫn dắt bản thân vậy.
Cô đi qua trùng trùng điệp điệp lâu gác, cuối cùng trước mắt hiện ra một cây cầu.
Bỗng dưng xung quanh có nhiêu người đi đường hơn, một số người chết lặng va phải cô, thế nhưng cô lại không có một chút cảm giác nào, tựa như bọn họ đang xuyên qua cơ thể mình mà đi Vậy.
Cô… đã chết rồi sao?
Cô vươn tay ra, phát hiện ánh mặt trời trực tiếp chiếu xuyên qua.
Cô… thật sự đã chết rồi.
Cô nhớ lại cảnh tượng cuối cùng, cô bị nhấn chìm trong nước một thời gian dài như vậy, có chết cũng không quá kì lạ.
Cô lại nghe thấy một tiếng chuông lục lạc, giống như đang gọi hồn vậy.
Cô không thể kiểm soát được mà đi đến trước mặt một bà cụ, khuôn mặt bà hiền từ phúc hậu, bưng cho cô một bát canh thơm phức.
Giống như những người khác, cô gàn như theo bản năng mà bưng bát canh lên uống, thế nhưng lại bị bà cụ chặn ngang.
“Gô nhóc này, người khác có thể uống, con không được uống.”
“Tại sao chứ?” Hứa Trúc Linh ngây người mờ mịt hỏi bà.
“Mấy đứa phí hoài cả ba kiếp, nếu như kiếp này vân không ở bên nhau, thì mỗi kiếp đều phải cô độc mà sống quấng đời còn lại.”
“Ý bà là sao?” Hứa Trúc Linh bối rối.
Cô nhìn nhìn xung quanh mình, cô đã nhìn thấy gì? Cầu Nại Hà?
Không lẽ bản thân đã đến địa ngục rồi, trước mắt mình là Mạnh Bà sao?
“Đừng hỏi nhiều như vậy, thiên cơ bất khả lộ. Con cứ lần theo đường cũ mà đi, sẽ tìm thấy đường về nhà.”
Bà xua xua tay, không muốn tiếp đón cô, ngược lại còn đưa bát canh cho người khác uống.
Hứa Trúc Linh đành phải quay người rời đi, tất cả mọi người đều đi về cùng một hướng, duy chỉ có mình cô là đi ngược lại với dòng người.
Cô đi xa thật xa, tưởng chừng như không có điểm kết thúc, chính lúc này bên tai cô vang lên tiếng khóc nỉ non của một đứa bé.
“Đoàn Nam?”
Tim cô run lên, quay người lại ngay lập tức.
“Đoàn Nam… con nói xem có phải mẹ con không cần chúng ta nữa rồi không?”
“Sớm biết như vậy thì đã không cần con rồi, bố chỉ muốn mỗi mình Hứa Trúc Linh thôi.”
“Đoàn Nam, bố phải làm người đàn ông góa vợ sao?”
“Con sờ sờ mẹ con xem, cho mẹ quay về, rồi chúng ta một nhà ba người cùng đoàn tụ có được không?”
“Con đừng khóc nữa, bố còn chưa khóc đây này?”
Những lời này càng ngày càng rõ ràng, là giọng của Cố Thành Trung.