Chương 472
“Cho đến khi đến tuổi tình đầu chớm nở, em đã ý thức được rằng mình thích Nguyên Doanh, là tình yêu nam nữ, không phải là tình anh em. Bát nước đã đổ đi thì khó lấy lại, em cũng không thể kiềm chế được. Thật ra em cũng không tốt như anh nghĩ, em đã mắc rất nhiều sai lầm. Nguyên Doanh và Cổ Ngọc Vy đã ở bên nhau, nhưng mà em vẫn không cam lòng, muốn phá hoại từ bên trong.”
“Ngày đó anh ấy uống say, thật ra em có thể ngăn cản hết thảy, em vẫn còn hơi tỉnh táo, nhưng em vẫn mặc cho sự việc phát triển tiếp. Sau đó khi biết được Nguyễn Doanh không phải anh trai ruột của em, chúng em không hề có bất kỳ quan hệ ruột thịt nào, em chi muốn đi tỏ tình, sau đó công khai ở bên nhau. Nhưng… anh ấy và Cổ Ngọc Vy sắp kết hôn rồi, anh có biết vì sao hôn lễ của bọn bị ngừng hẳn không?”
Cô ấy hỏi lại.
Một lần nữa nói ra câu chuyện cũ này, đối với cô ấy mà nói cũng là một loại giày vò Nhưng ai cũng đều phải chịu trách nhiệm vì hành động và lời nói của mình, cô ấy không thể tùy hứng nữa, hại người hại mình,
Ban đầu gieo nhân, bây giờ tự ăn quả báo, cũng không có gì là sai.
Nhân quả tuần hoàn, chuyện trước đây như trở thành một chiếc xương cá nhìn không thấy sở không được, khiến cho cô ấy như bị mắc ở cổ họng, đau đớn không chịu nổi.
Nhất là bây giờ Nguyên Doanh và Cổ Ngọc Vy không được ở bên nhau.
Một người ở bên ngoài sống chết chưa biết, không rõ tung tích.
Một người hoàn toàn mất trí nhớ, bên cạnh còn có một người ưu tú hơn đang theo đuổi.
Cô ấy cảm thấy mình là kẻ xấu tội ác tày trời nhất trên đời này.
Ôn Mạc Ngôn thích cô ấy, ít nhiều cũng sẽ cố gắng thăm dò một chút chuyện trong nhà của cô ấy, biết chút ít mạnh mối.
Vấn đĩ Nguyên Doanh và Cổ Ngọc Vy định đầu năm kết hôn, bởi vì cô ấy xảy ra chuyện mà Nguyễn Doanh bò lại cô dâu chạy tới bệnh viện, Hôn lễ không được tiếp tục, hai người đường ai nảy đi, đến bây giờ cũng không thể ở bên nhau. “Bời vì ern xảy ra tai nạn giao thông”
“Ừ, quả thật là như vậy, nhưng mà… còn có một chuyện chỉ có bản thân em biết rõ, bây giờ em muốn nói cho anh biết. Anh nên nhìn kỹ lại con người em, em không tốt như anh tưởng. Thật ra, em rất độc ác.”
Độc ác…
Hai chữ này được đọc thật nặng nặng nề, cô ấy hơi nghẹn ngào, như đang tiến hành xét xử lương tâm của bản thân. “Vụ tai nạn đó là do em đi chợ đen tìm người làm. Em đưa tiến, bọn họ tìm một người sắp chết, người đó không muốn sống nữa nhưng muốn trước khi chết kiếm được một khoản tiền. Do đó bọn em hợp tác với nhau, em biết em sẽ không chết, cùng lắm là cụt tay gãy chân thôi, tài xế kia rất có chừng mực. Em thành công chiếm được sự đồng cảm của Nguyên Doanh, cũng có thể dừng hẳn hôn lễ, em không tìm được kể hoạch nào hoàn hảo hơn kế hoạch này nữa.”
“Em…”
Ôn Mạc Ngôn nghe cô ấy nói như thế thì vô cùng kinh hãi, hai mắt trận to nhìn Bạch Minh Châu, ảnh mặt kia vừa Xã la lại có chút đẳng Sở, Bạch Minh Châu nhìn thấy ánh mắt như vậy, cảm thấy như có một lưỡi dao sắc bén tàn nhấn đâm vào lồng ngực.
Rút ra, rồi lại đâm vào lần nữa, để lại một khe hở cầm đìa máu tươi, đau đớn khiến cô ấy khó mà thở
Chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, cô ấy không dám nói cho bất kỳ ai.
Có đôi khi buổi tối lúc đi ngủ cũng sẽ giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng, sau lưng toàn mồ hôi lạnh.
Thậm chí cô ấy đã uất ức đến nỗi suýt chút nữa là muốn tự tử.
Thế nhưng Nguyên Doanh vẫn chưa có được hạnh phúc, cô ấy lại không dám chết, cô ấy vẫn phải làm gì đó để chuộc tội. “Ôn Mạc Ngôn, anh chỉ thấy một mặt tốt đẹp của em, phỏng chừng anh cũng không ngờ rằng em là người thế này phải không? Mặt người dạ thủ, đồ đàn bà độc ác, những từ này đều có thể dùng để hình dung em. Anh rất ưu tú, anh nên tìm được cô gái tốt hơn, không nên lãng phí thời gian ở trên người em.”
“Anh ta biết không?”
Ôn Mạc Ngôn phục hồi lại tinh thần, giọng nói khăn khản vang lên “Ai?”
“Nhân cách thứ hai”
“Tuần? Anh ấy cũng không biết, em và anh ấy còn chưa đến bước này, em cũng không cần phải thật lòng nói với anh ấy những chuyện này.” Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi: “Anh muốn biết anh ấy sẽ làm thế nào phải không? Anh là anh, anh không cần phải để ý đến người khác. Có lẽ anh ấy chấp nhận được, nhưng mà anh thì chưa chắc. Em biết tính tình của anh thiện lương, chắc chắn không có lòng dạ ác độc như vậy. “Vậy nên, em không thích hợp với anh, xin lỗi..
Cô ấy đứng dậy, không muốn tiếp tục nữa.
Cô ấy sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến bản thân tổn thương.
Cô ấy bước đi vội vàng, có thể nói là đi rất chặt vật, chạy trối chết giống như tướng sĩ bại trận.
Ôn Mạc Ngôn không đuổi theo mà vẫn đang ngồi ngây ngốc tại đó, rõ ràng là chưa phản ứng kịp.
Bạch Minh Châu với tâm trạng phức tạp về đến tập đoàn, ngồi lo lắng không yên ở bàn làm việc, gần xanh trên huyệt thái dương đập thình thịch, vô cùng Hứa Trúc Linh thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, không khỏi quan tâm mà hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy ? “Có thể là tụt huyết áp, tớ ăn chút gì đó là ốn thoi
Cô ấy ăn qua loa một chút đồ ngọt, bản thân quả thật có hơi tụt huyết áp, nhưng mà không nghiêm trọng lắm, trước đây dù có ngất xiu cũng không khó chịu như lần này.
Hứa Trúc Linh dìu cô ấy đến phòng trà nước, để cô ấy nằm ở đó nghỉ ngơi một lát. “Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tớ không sao rồi, bản báo cáo đó cậu làm giúp tớ một chút, chắc là hôm nay tớ không làm xong được rồi, cấp trên đang cần gấp.”
“Ừ, để tớ làm, cậu cứ ở đây đi. Tớ pha cho cậu chút hồng trà để ấm dạ dày, tay cậu lạnh quá.”
Cô ấy gật đầu, uống trà mà cô pha, trong lòng đã khá hơn nhiều.
Cô ấy biết gần đây Hứa Trúc Linh cũng xảy ra rất nhiều chuyện, Cổ Thành Trung trở nên như vậy, người buồn nhất là cô.
Nhưng mà có biểu hiện rất kiên cường, không hề làm trẻ nãi chuyện công việc.
Thậm chí cũng không dự định thực tập qua loa, trái lại còn nghiêm túc mà làm.
Cô muốn tốt nghiệp ngành này, nhưng mà cô cảm thấy theo đuổi việc mà mình thích tuy là tốt, nhưng… nếu như ngành học của bản thân có thể trợ giúp cho người mà mình yêu nhất, đó mới là điều hạnh phúc nhất.
Cổ Thành Trung phải quản lý tập đoàn, vậy thì cô cũng muốn cống hiến một chút sức lực nhỏ.
Giang sơn của anh rất lớn, bản thân lại nhỏ bé không đáng kể như thế, sức lực cũng nhỏ bé.
Nhưng vậy thì có làm sao, cô sẽ không từ bỏ.
Anh không đứng dậy được, vậy sau này trời sập xuống sẽ do cô chống đỡ trước.
Bạch Minh Châu nằm một hồi lâu mới đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Hình như mấy ngày này là ngày bản thân đến tháng.
Vừa nãy cảm nhận được một dòng ẩm nóng chảy ra, chẳng lẽ là
Trong lòng cô ấy thoảng hồi hộp, cô ấy không mạng băng vệ sinh, Hứa Trúc Linh cũng không có Cũng may là cô ấy mặc váy sắm màu, không nhìn ra điểm khác thường.
Cô ấy vội vàng xin nghỉ để về nhà.
Tôi hôm qua thức đêm, hôm nay lại đau thương quá mức, tâm trạng lên xuống quá lớn cho nên bụng cứ quặn đau không ngừng.
Bạch Minh Châu vẫn luôn cảm thấy mình rất kiên cường, sẽ không bị chút đau bụng kinh này đánh đổ.
Nhưng bây giờ cô ấy nằm ở trên giường, đau đến nỗi lặn qua lộn lại, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Thân thể nho nhỏ của cô ấy cuộn lại thành một cục, cuối cùng đã đau đến chết lặng.
Ý thức của cô ấy cũng bắt đầu mê man, tối cùng trực tiếp ngủ thiếp đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến khi cô ấy tình lại đã ngửi thấy mùi thơm của canh gà.
Thơm quá…
Đói quá đi…
Mình đang nằm mơ ư? Nếu không tại sao lại ngửi thấy mùi thơm.
Bên ngoài sắc trời đã tối, cô ấy vẫn còn nhỏ trước khi ngủ mình không dấp chăn, sao bây giờ chắn lại đang đắp ngay ngắn trên người, góc chăn cũng được nhét vào cẩn thận.
Cô ấy khó khăn đứng dậy, lao đảo đi ra phòng khách
Vừa ra khỏi cửa phòng thì mùi thơm lại càng đậm
Là bay ra từ phòng bếp.
Mình đang nằm mơ đúng không? Hay là Hứa Trúc Linh đến nấu cơm cho mình, nhưng mà cô ấy cũng không có thể mở cửa nhà, làm sao mà lên được. Chẳng lẽ là do người quản lý mở cửa?