Chương 1501
Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại là chuyện của hai gia đình.
Nhà họ Dương quả thực không phải là một chốn về tốt Cô để tay lên ngực tự hỏi, cô đối với Dương Việt tình sâu nghĩa nặng, không có chút gì tệ bạc, hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng cuối cùng đổi lấy là cái gì?
Trên người trúng một phát súng, sốt cao không khỏi, thiếu chút nữa là cháy cả đầu óc.
Bây giờ muốn đến phúng viếng, còn bị ăn một cái tát, đây rốt cuộc là đạo lý gì?
Cô không thể nghe thêm, Hứa Trúc Linh càng không muốn nghe.
Cô vấn luôn xem Châu Vũ là em gái, thấy cô ấy bị đánh, cô làm sao nuốt trôi ngữ khí này.
Cô liếc nhìn Châu Vũ, đôi mắt trống rỗng và thất thần, có vẻ như bị đánh đến mơ hồ rồi.
Cô che chở cả người cô ấy trước, vẻ mặt lạnh lùng.
“Bà Dương, bà cũng khinh người quá đáng rồi?”
“Cút, các người đều cút hết cho tai”
Bà Dương tiến lên phía trước đẩy bọn họ, lực rất lớn, đẩy bọn họ lùi về sau vài bước.
Ông Dương không ngăn cản, mà sắc mặt lạnh lùng, không giận hờn nói: “Con tôi không cần các cô phúng viếng, các cô vân nên trở về đi, kẻo lại gây ôn ào khó chịu, sẽ làm các cô xấu hổ”
“Chúng tôi xấu hổ?”
Hứa Trúc Linh nghe nói thế, cười lạnh một tiếng.
Lúc bà Dương muốn đẩy thêm lần nữa, cô đã rất nhanh tay, giữ lấy cổ tay bà Dương, lật nó lại.
Cổ tay bà Dương vặn vẹo, nháy mắt gào khóc lên đau đớn.
Ông Dương thấy thế, đương nhiên là muốn giúp đỡ vợ mình.
Khi ông đang sải bước về phía cô, cú đánh trái tay không hề khách khí của Hứa Trúc Linh là một cái tát, cô hung hăng tát thẳng vào mặt của bà Dương.
Sau đó cô buông lỏng tay, đẩy một phen.
Bà Dương lảo đảo nghiêng ngả, cuối cùng được ông Dương vững vàng đỡ vào lòng ngực.
“Hứa Trúc Linh, cô hơi khinh người quá đáng rồi, đây là chuyện của nhà họ Dương cùng Châu Vũ, cô xen vào làm gì?”
“Ông nói đúng, đây là chuyện của các người, tôi thật sự không nên nhúng tay vào. Đáng lẽ Châu Vũ trả lại bà Dương một cái tát, Châu Vũ, đợi chút đánh lại, nhưng đừng để người khác xem thường. Còn về tôi, muốn đánh là đánh, ông có thể làm gì? Trông chờ để đánh lại sao? Tôi đứng đây, ông dám không?”
Hứa Trúc Linh tiến lên từng bước, kéo gần khoảng cách hai người.
Cô cách bà Dương rất gần, lạnh lùng nhìn bà.
Dáng người nhỏ nhắn, lưng thẳng tắp, trên người toát ra vẻ lạnh lùng.
Cô sớm đã không còn là Hứa Trúc Lĩnh của năm đó, mặc cho người khác khi dễ.
Cô của hiện tại, ai dám động chút nào?
Bà Dương thấy Hứa Trúc Linh tiến gần lại, tức giận đến run cả người, rất muốn hung hăng giơ tay tát cô một cái.
Nhưng tay vừa nâng lên, đã bị ông Dương chú ý giữ lại.
Ông Dương dùng ánh mắt ý bảo rằng không thể làm như vậy.