Chương 1993
“Có người đến nhà chơi sao, vậy thì con cũng sẽ không thường cảm thấy buôn chán nữa rồi. Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.”
Cố Thành Trung bên ngoài bận rộn tối mặt tối mũi, có khi còn không về nhà nghỉ ngơi, ông ta sợ hai người có rạn nứt.
Nhật Kinh không nghe thấy con rể nói gì, nên ông ta nhất định muốn nghe con gái thừa nhận là đang sống tốt, thì người làm ba như ông mới cảm thấy an lòng.
“Chú bảo Cố Thành Trung đem qua ít thuốc bổ cho con bồi dưỡng, lần trước thấy con ốm như vậy, một cơn gió cũng có thể thổi bay con. Con gái nhỏ của chủ, con đừng học theo người khác mà đi giảm cân lung tung đó, con gái thì phải tròn trịa một chút mới có phúc khí, mới xinh đẹp nha con.”
“Hả? Ha ha, tôi không có giảm cân, tôi vẫn ăn uống bình thường, tôi còn ăn nhiều hơn nữa ấy chứ. Còn thuốc bổ thì không cần…”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì Nhật Kinh đã ngắt lời.
“À đúng rồi, con thích ăn đồ ăn vặt, chú đã tìm người đi gom tất cả những đồ ăn vặt trên toàn thế giới về cho con, đem qua một lần cho con.”
“Còn có vài món đồ chơi mà con gái thích chơi, búp bê, váy áo các thứ…”
“Nhật Kinh… sao ngài lại đối với tôi tốt như vậy?”
Cuối cùng Hứa Trúc Linh cũng không nhịn được giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt lời ông ta.
Nhật Kinh nghe được câu này thì đột ngột ngừng lại, đầu dây bên kia ngoài tiếng hít thở ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa.
Hứa Trúc Linh đợi hẳn một phút đồng hồ cũng không nghe thấy chút âm thanh nào, cô nghỉ ngờ có phải là ông ta đã cúp máy rồi chăng, lúc cô định hỏi thì không ngờ Nhật Kinh lại nói.
“Chủ… đã có một đứa con gái, nhưng mà khi nó còn rất nhỏ chủ đã làm mất nó rồi. Nếu như nó khởe mạnh lớn lên, thì có lẽ bây giờ cũng lớn như con vậy. Chú nhìn thấy con, giống như nhìn thấy con gái ruột của chú vậy.”
“Mặc dù bác và Cố Thành Trung là phe đối địch, nhưng mà báchúkhông có ác ý gì với con, con gái.”
Tiếng con gái đó khiến cho tim của Hứa Trúc Linh vô thức đau nhói.
Cô có thể cảm nhận được nồi khổ tâm trong lòng ông ta.
Lúc mất con chắc chắn ông ta rất đau khổ.
Nhưng bao nhiêu đứa con gái trạc tuổi, sao lại một mực đặt cảm tình vào chính mình?
“Con… con và con gái ngài giống nhau sao?”
“Có một chút.”
“Chả trách… khiến cho ngài Nhật Kinh hao tâm tổn trí, nếu như ngài không để ý, con gọi ngài một tiếng chú được không ạ. Con có thể cảm nhận được ngài đối với con rất tốt. Lân trước bắt con qua đó, cũng là vì muốn khuyên Cố Thành Trung dừng tay lại. Ngài đối với vợ chồng con không hề có ác ý, chỉ là thân phận của ngài là người của công ty Nhật Kinh, họ là Nhật Kinh, ngài có quá nhiều điều không thể chống lại được.”
Không thể chống lại được…
Mấy chữ này đã nói trúng vào tim của Nhật Kinh.
Ông ta xác thực là có quá nhiều điều không thể chống lại được, có vô số quy tắc và hạn chế cho chính ông, khiến cho ông ta ngạt thở.
Dòng họ này trước giờ không phải đem đến quang vinh, mà đem đến xiêng xích và đau khổ. Dòng họ Nhật Kinh không có một người nào tự nâng cao bản thân, nhưng khi ông ta về già, không có vợ con, không có anh em, mà còn phải đến đế làm việc dòng họ Nhật Kinh.
Chỉ bởi vì mẹ ông ta đã đặt tên cho ông ta trước lúc ra đi, gọi là… Nhật Kinh Xuyên Hi.