Chương 265
Một lúc lâu sau, hai đôi môi mới tách nhau ra, Cổ Thành Trung ôm chặt cô vào lòng mình.
“Đồng ý với anh, dù sau này có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng đừng nghĩ đến cái chết nhé?”
“Nhưng em sợ em không còn trong sạch…”
“Không sao, chỉ cần em còn sống thì những thứ khác anh đều có thể tha thứ được hết. Miễn là em không có chuyện bất trắc gì, nếu em không còn nữa thì anh phải làm sao đây? Em có bao giờ nghĩ đến…”
“Không có em thì anh vẫn sẽ sống tốt thôi.”
Hứa Trúc Linh rúc vào lòng anh, buồn buồn nói.
Trên đời này, dù là ai chia tay ai thì sau này người đó vẫn có thể sống tiếp, trái đất vẫn sẽ tiếp tục quay đều như bình thường.
Thời gian là liều thuốc chữa lành, nó có thể làm lành tất cả mọi vết thương.
Nhưng cô lại quên mất rằng Cố Thành Trung lại là một người có chấp niệm rất sâu, những vết thương trên người anh, từ từ sẽ trở nên sâu hơn theo thời gian.
“Không đâu, anh sẽ sống không bằng chết.”
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Cố Thành Trung vang lên, như một tiếng trống gõ vào tim cô. Nghe vậy, Hứa Trúc Linh sững người lại.
“Sau này anh sẽ không tự ý đưa ra quyết định cho em nữa. Trí nhớ là của em, anh không có quyền can thiệp. Nhưng em phải đồng ý với anh, dù sau này có gặp phải chuyện gì thì còn sống là điều quan trọng nhất. Em còn sống thì anh mới sống tiếp được.”
“Nhưng mà, em sẽ không sạch sẽ…”
“Cô bé, anh yêu em, không chỉ là yêu mỗi cơ thể em, nếu như chỉ yêu cơ thể em thì anh đã chiếm em từ lâu rồi, sao phải vất vả đợi đến khi em hai mươi tuổi chứ? Anh yêu tất cả những gì thuộc về em, anh muốn em sẽ ở bên cạnh anh cả đời, nắm tay nhau mãi mãi.”
“Nếu chết rồi thì sẽ chẳng còn gì nữa. Còn sống thì sẽ làm được rất nhiều việc. Anh hai đã để anh sống tiếp nên anh không thể từ bỏ cuộc sống này được. Vậy em cũng giúp anh sống tiếp nhé, đừng bỏ mặc anh, được không?”
Anh nắm chặt tay cô, chân thành nói từng câu từng chữ.
Hứa Trúc Linh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ấy vừa sâu xa lại vừa đau buồn, như ẩn chứa cả biển sao bên trong, mà bản thân cô thì như một con thuyền lá nhỏ bé trong đó.
Nhưng vậy thì sao chứ…
Trong mắt anh không có bất kỳ ai, chỉ có mỗi mình cô.
Hứa Trúc Linh dường như hiểu ra điều gì đó, nếu đã thật lòng yêu một người thì có thể cùng nhau vượt qua rất nhiều thứ.
“Chú ba Cố…”
Cô thì thào nói.
“Anh ở đây.”
“Em sợ.”
Một ngày một đêm đã trôi qua, cuối cùng thì cô cũng nói được nỗi sợ của mình ra thành lời.
Cô ôm chầm lấy Cố Thành Trung, vùi mặt vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm trên người và nhịp tim mạnh mẽ, vững vàng của anh.
Cố Thành Trung chỉ cảm thấy lòng mình như mềm ra, chỉ trách chính anh vì đã quay về quá muộn.
Anh ôm chặt lấy Hứa Trúc Linh, nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu cô.
“Em có trách anh không?”
“Trách anh vì chuyện gì?”
“Trách anh vì đã trở về muộn, đáng lẽ ra anh phải về nhà vào lúc chiều hôm qua, nhưng mãi đến tận sáng nay mới vội vàng quay về được.”
“Chắc chắn là do anh đã gặp chuyện gì đó trên đường, nếu không thì anh sẽ không về muộn như vậy đâu. Em nói rồi, em không trách anh vì em biết là chắc chắn anh sẽ đến, chỉ cần anh đến là được rồi.”
“Em có nhớ lần trước em kể cho anh nghe chuyện về Tử Hà không?”
“Sao thế?”
“Anh xem bộ phim đó rồi, đúng là nữ chính đã đợi được đến khi nam chính quay về. Nhưng mà… cô ấy lại chết mất. Anh không thích kết thúc ấy, sau này anh sẽ không bao giờ đến muộn nữa.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không ngờ một người cứng nhắc như Cố Thành Trung mà lại ngồi xem Đại Thoại Tây Du.
Một bộ phim vô nghĩa như vậy mà anh cũng xem hiểu được à?
“Chú ba Cố, em mệt quá, còn đói nữa, muốn về nhà.”
“Đi thôi, chúng ta về nhà thôi nào.” Cố Thành Trung đang chuẩn bị bế cô lên thì nào ngờ cô lại nhảy lên lưng anh.
“Cháu muốn chú cõng cháu cơ”
“Em có quên gì đâu, sao lại còn gọi anh là chú?”
Mặt Cố Thành Trung đen như đáy nồi.
“Đây là hình phạt, khi nào em hết giận thì em sẽ gọi là anh tiếp.”
Hứa Trúc Linh bĩu môi, vẫn thầm cảm thấy bực.
Những chuyện liên quan đến Cố Thành Trung, dù là tốt hay xấu thì cô đều không muốn quên đi.
Hứa Trúc Linh vẫn còn rất yếu, sau khi về nhà cô ăn một ít đồ dễ tiêu hóa rồi ngủ thiếp đi.
Nguyên Doanh đến bôi thuốc cho cô mà cô cũng chẳng biết gì.
Sáng hôm sau, tỉnh lại thì cô thấy một tin.
La Thanh Nhã và Cố Triệt tuyên bố ly hôn, lý do là không còn tình cảm với nhau nữa.
Sau đó La Thanh Nhã đã bị dính vào một vụ án giết người, dù cuối cùng chị ta đã được thả ra vì chưa đủ chứng cứ, nhưng chuyện này vẫn khiến cả Đà Nẵng xôn xao.
Trong mấy ngày này, nhà họ La thần hồn nát thần tính, cũng dính vào một số vụ kiện khác.
Có người còn báo cáo nặc danh rằng nhà họ La tham ô, nhận hối lộ, thiên vị người khác.
Vậy là nhà họ La bị những vị lãnh đạo khác điều tra toàn diện, dù không điều tra ra được gì thì trong khoảng thời gian tới nhà họ cũng không dám làm gì nữa.
Hứa Đan Thu bị sảy thai, sau này cũng rất khó để mang thai lại lần nữa.
Cố Triệt ngại mặt mũi nên cũng không trở mặt với nhà họ Hứa, nhưng quan hệ giữa hai nhà đã trở nên rất căng thẳng.
Sau khi nghe được tin này, Hứa Trúc Linh cảm thấy thổn thức khôn nguôi.
Hứa Đan Thu định lợi dụng con của mình để hại cô, nào ngờ bây giờ vừa mất con, mà lại còn bị tổn thương tử cung vì sảy thai, từ nay về sau chẳng thể có con được nữa. Hứa Đức Thắng hy sinh cô, ngay từ sáng sớm đã đứng ra chọn một trong hai người chị em các cô.
Không biết, lựa chọn này có làm ông ta hài lòng không?
Nhà họ La bị lên các đầu báo, nhưng chuyện của Hứa Đan Thu thì lại không có ai nhắc đến, dù sao thì chuyện xấu trong nhà cũng không nên khoe ra bên ngoài.
Hứa Trúc Linh cũng chẳng thấy đồng cảm với mấy người này chút nào, tất cả đều là do họ gieo gió gặt bão mà thành.
Dù vậy thì cô vẫn cảm thấy hơi đau lòng, coi như bây giờ cô mới thật sự chứng kiến cảnh đấu đá nhau trong các gia tộc lớn, hóa ra mọi chuyện lại tàn ác đến mức vậy.
Bằng mọi giá phải đạt được mục đích của mình.
Buổi sáng, Cố Thành Trung tắm rửa xong, vừa ra thì thấy Hứa Trúc Linh đang trầm tư suy nghĩ gì đó, anh hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em nghĩ xem sau này nên sinh mấy đứa con.”
“Sao lại nghĩ về chuyện này?”
“Tại xúc động về chuyện lần này quá. Sau này nếu đứa đầu là con gái thì chúng ta sinh thêm đứa nữa, còn nếu đứa đầu là con trai thì chúng ta không sinh nữa nhé?”
“Sao lại nói thế?”
“Anh nhìn đi, bố chồng có ba đứa con trai, giờ thành ra thế này. Em sợ nhỡ sau này sinh ra hai đứa thì chúng nó lại đấu đá nhau vì chuyện thừa kế gia tộc gì đó. Em không muốn thấy cảnh hai đứa tự giết nhau. Em nghĩ bây giờ người cảm thấy khó chịu nhất chắc là bố chồng, dù có đứng về bên nào thì bên còn lại cũng như miếng thịt cắt từ người ông ấy ra. Chắc hẳn ông ấy đang đau lòng lắm”
“Anh và Cố Triệt không phải là con cùng một mẹ, em nhìn xem, anh và anh hai ở với nhau rất vui vẻ còn gì? Sinh con là chuyện của sau này, em đừng nghĩ nhiều nữa, anh cũng không cần có hai đứa con, dù đứa đầu là con gái thì chúng ta cũng chỉ sinh một đứa thôi.”
“Hả?” Hứa Trúc Linh nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, “Anh không cần con trai để kế thừa gia nghiệp à?”
“Phụ nữ sinh con rất đau, em sợ đau như vậy sao có thể chịu được?
Không cần sinh hai đứa đâu, một là đủ rồi.”
“Nhưng sinh một đứa thì liệu nó có buồn không? Từ nhỏ đã không có bạn chơi cùng rồi.”
“Có thể nhận nuôi thêm đứa nữa, vậy là tốt rôi còn gì?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì gật đầu, ý này cũng không tệ, nhưng ai mà biết trước được chuyện sau này sẽ thế nào chứ.
Nhưng mà vừa nghĩ đến việc sau này phải sinh em bé cho Cố Thành Trung thì cô vừa vui lại vừa khẩn trương.
“Anh đã xin nghỉ ở trường cho em rồi, hôm nay có một số việc cần phải giải quyết, sức khỏe của em ổn rồi chứ?”
“Giải quyết gì cơ?”
“Giúp em rời khỏi nhà họ Hứa.”
Hứa Trúc Linh nghe nói vậy thì thấy tim mình như hãng đi một nhịp.
Rời khỏi nhà họ Hứa? Vậy sau này cô không còn liên quan gì đến nhà họ Hứa nữa à?