Thế nhưng, Trần Hạo lại biến mất, sau một hơi thở, anh chợt xuất hiện trước mặt Marausu.
Chát! Trần Hạo thuận tay cho một cú bạt tai, tát bay Marausu.
Sau đó, anh lãnh lẽo nhìn xung quanh: “Cút hết ra đây cho tao, bằng không…giết không tha!”
Đám ninja lẩn trốn trong bóng tối run rẩy hiện thân, còn ai dám không vâng lời kẻ tuỳ tiện vung tay bóp chết ba tên ninja như Trần Hạo chứ?
Anh tàn nhẫn liếc nhìn bọn họ, ra lệnh: “Quỳ xuống!”
Giờ đây ai dám không nghe lời?
Những người thi triển ẩn thân chi thuật đều bị anh tiện tay bóp nát thành một đống thịt vụn cả đấy!
Không ngoan ngoãn thuần phục thì chính là đối mặt với cái chết.
Một lũ ninja run sợ quỳ gối.
Marausu không phục nói: “Tuy thân thể này mục nát nhưng tâm trí vẫn kiên định, dẫu cho cậu có giết tôi thì tôi cũng là hy sinh vì đạo nghĩa!”
Trần Hạo cười khẩy, cho ông ta thêm cái bạt tai, cơ thể Marausu bay lên không trung, rồi nặng nề nện xuống mặt đất.
“Tôi nhớ không nhầm, năm đó, khi tôi đánh với bậc kiếm khách lão luyện một trận, ông có đứng bên cạnh. Tôi đã từng nói, kiếm khách của nước Tịch không được phép tự ý tiến vào địa phận nước Hoa, các ông coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai, mà giờ vọng tưởng hy sinh vì đạo nghĩa ư? Tôi sẽ cho ông cơ hội này sao?”, Trần Hạo lạnh lùng nói.
Marausu ngơ ngác, sắc mặt ông ta thay đổi đột ngột, trong nháy mắt, mặt cắt không còn giọt máu.
Cậu ta là người phi phàm có thể đánh bậc thầy kiếm khách lão luyện cun cút như chó con sao?
Trời ạ...
Người nọ không phải đã chết rồi sao?
“Cậu là Chí tôn…Chiến thần…”
Marausu ngạc nhiên, ngỡ ngàng một hồi lâu, rồi mới lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn vào Trần Hạo.
Sau một thời gian ngẫm nghĩ, Marausu mới nhận ra hành động của bản thân ngu xuẩn đến nhường nào.
Chát! Ông ta sợ hãi, tự cho mình một bạt tai.
“Marausu đáng chết, tôi không biết cậu là Chí tôn Chiến thần, vừa rồi Marausu mạo phạm Chí tôn đại nhân, dù tôi có chết ngàn lần cũng không đủ chuộc tội!”
Rầm rầm rầm! Ông ta nói xong, bèn sợ hãi liên tục dập đầu với Trần Hạo.
Marausu dập đầu đến khi trán mình đổ máu, Trần Hạo cũng không ngăn lại.
Những tên ninja khác mặt cắt không còn giọt máu, bọn họ không biết Chí tôn Chiến thần là gì, nhưng họ biết rằng kẻ có thể khiến ông Marausu run sợ đến như vậy ắt hẳn người nọ vô cùng trâu bò.
“Tôi đáng chết, tôi đáng chết ngàn lần, tôi đã sỉ nhục Chí tôn đại nhân! Khẩn cầu Chí tôn đại nhân tha mạng!”
Marausu sợ hãi cơn giông bão trước mặt, chết không đáng sợ, điều đáng sợ là muốn chết nhưng không thể.
Mà Thiên Đường Chiến Thần lại có bản lĩnh ấy.
Ông ta càng nghĩ càng sợ hãi.
Cuối cùng, ông ta quyết định rút thanh đao đằng sau lưng một tên ninja, tính vung đao chặt đứt cánh tay tạ tội.