Cuộc gọi vừa nối, bên trong truyền đến âm thanh hối hả của thuộc hạ: “Tổng giám đốc Hà, tình hình không ổn, hai công ty đã đưa ra thị trường của chúng ta ở Hương Giang bị người ta đánh lén, giá cổ phiếu đang rớt xuống không phanh, trong chớp mắt, giá trị thị trường của chúng chỉ còn lại một phần ba thôi ạ!”
Nghe vậy, sắc mặt của Hà Chí Chương thay đổi chóng mặt, ánh mắt nhìn vào Trần Hạo cũng trở nên kinh ngạc và ngờ vực.
“Các anh đợi một chút!”, ông ta gọi hai tên vệ sĩ đang cười gằn đi đến chỗ Trần Hạo lại.
Mặt mày Hà Chí Chương thâm trầm, trong đầu không ngừng suy đoán tên ở rể nhà họ Bạch này có lai lịch ra sao.
Lẽ nào kẻ thao túng thị trường chứng khoán ở Hương Giang là cậu ta sao?
“Tôi biết rồi!”, ông ta nói với người trong điện thoại rồi cúp máy.
Trần Hạo cười cười ngậm điếu thuốc lá, hỏi Hà Chí Chương: “Tổng giám đốc Hà, trò này chơi vui không? Gần đây mới bắt đầu mà, ông sợ hãi vậy làm gì?”
“Là anh làm sao?”
“Bộ ông cho là còn có người khác à?”, Trần Hạo mỉm cười đáp.
“Cậu cho rằng đụng chạm đến hai công ty đã đưa ra thị trường ở Hương Giang dưới cờ Hà Thị chúng tôi là có thể ép bọn tôi đi vào khuôn khổ ư?”, ông ta lạnh lùng hỏi, trong đầu không ngừng tính toán kế sách đối phó.
Trần Hạo nói: “Tôi nói hết với ông rồi đó, đây mới là khởi đầu thôi! Tổng giám đốc Hà sợ hãi làm gì!”
Ánh mắt Hà Chí Chương rét lạnh, ông ta định nói đôi ba câu tìm lại mặt mũi của mình, thế nhưng điện thoại ông ta chợt vang lên lần nữa.
“Ông chủ, không xong rồi, dự án hợp tác của công ty dưới trướng chúng ta với chính phủ đã bị ngừng rồi ạ, hiện không rõ nguyên nhân, họ không cho chúng ta lời giải thích, thậm chí cũng không thèm nể nang chúng ta gì cả!”
Nghe vậy, mặt mày Hà Chí Chương càng âm u hơn, ông ta liếc nhìn Trần Hạo trong vô thức.
“Tôi biết rồi! Cứ bình tĩnh đã, để tôi điều tra thử lý do là gì!”
“Vâng ạ!”, thuộc hạ đáp rồi cúp điện thoại.
Hà Chí Chương chậm rãi buông điện thoại bên tai xuống, ông ta khiếp sợ nhìn Trần Hạo, không còn dáng vẻ điềm tĩnh như trước.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Tổng giám đốc Hà, tôi rất hiếu kỳ, nếu như chuyện xảy ra ở Bạch Thị cũng xảy ra ở Hà Thị, liệu Hà Thị có thể chống chọi được không nhỉ?”
Sắc mặt Hà Chí Chương thay đổi liên hồi, đuổi các vệ sĩ ra lần nữa: “Các anh ra ngoài trước đi!”
Sau khi họ ra khỏi đó, ông ta đóng cửa phòng làm việc lại.
“Trần Hạo, rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Muốn gì à? Tôi vẫn chưa nói rõ sao? Tôi muốn một công ty của Hà Thị, và nhờ tổng giám đốc Hà giúp tôi là vài việc”, Trần Hạo cười cười nói.
“Trần Hạo, cậu tưởng tôi không dám lưới cùng cá chết với nhà họ Bạch à?”
“Lưới cùng cá chết ư? Ông có tư cách này sao?”, Trần Hạo cười nhạt nhẽo nói.
“Tôi…”
Khi Hà Chí Chương định nói gì đấy thì điện thoại của ông ta lại đổ chuông.
Lần này, ông ta nhìn điện thoại một lúc lâu, đầu ngón tay ông ta run rẩy, cầm cả buổi không dám ấn bắt máy, sau khi hít thở sau, ông ta mới miễng cưỡng bắt máy.
Quả nhiên là trong điện thoại truyền đến tin xấu.
“Ông chủ, ngân hàng vừa mới báo với chúng ta rằng họ nhận được thông tin về kế toán của Hà Thị làm giả sổ sách, nên ngừng cho chúng ta vay tiền, họ còn yêu cầu chúng ta đưa ra lời giải thích, hối thúc trả tiền vay mượn trước đấy nữa!”
Sau khi nghe thấy tin này, mồ hôi Hà Chí Chương chảy ròng ròng.
Đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy nguy hiểm từ sau khi Trần Hạo xuất hiện ở phòng làm việc của mình.
“Ông chủ… ông còn nghe không vậy?”