Lúc Bạch Phi Nhi định từ chối, Trần Hạo không cho cô cơ hội nói chuyện, mà chặn họng cô: “Để anh đưa tiễn bà Du!
Nói xong, Trần Hạo nhanh chóng rời đi.
Bạch Phi Nhi buồn bực không thôi.
Sau khi ra khỏi phòng, Cơ Thanh Phó nghiêng đầu thấy Bạch Phi Nhi không đuổi theo, bèn hỏi Trần Hạo: “Cậu có lời muốn nói với tôi à?”
“Tôi có thể đồng ý yêu cầu của bà, đồng thời, cũng hy vọng bà chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chơi trò chơi với tôi sẽ gây ra án mạng đấy”, Trần Hạo nói.
Cơ Thanh Phó mỉm cười duyên dáng: “Cậu cứ doạ dẫm người khác thế không tốt đâu! Trần Hạo, tôi đến từ Đế Đô, nên biết rất nhiều bí mật ở đó, nếu tôi tiết lộ những bí mật không ai biết kia thì sẽ có người nào đó không chấp nhận nổi đấy!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Tôi không dọa bà, tôi chỉ hy vọng bà chuẩn bị tâm lý vững chắc thôi!”
“Thật vậy không? Vậy tôi thêm một yêu cầu nhé, cậu chỉ phụ trách chơi trò chơi trưởng thành với con trai tôi, nhưng điều đó không bao gồm việc cậu có thể tổn thương nó! Chỉ cần thẳng bé có một chút xíu thương tổn, tôi vẫn sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu cậu, đến lúc đó, biết đâu sẽ có một vài bí mật sẽ truyền đến Đế Đô, và tất nhiên, nếu cậu ngoan ngoãn, tôi đảm bảo không ai biết về bí mật này! Hơn nữa, tôi cũng sẽ đảm bảo nhà họ Bạch được yên bình!”
Trần Hạo cười phá lên, ánh mắt trầm tư nhìn Cơ Thanh Phó: “Tôi muốn nói là, tôi không thích bị người khác uy hiếp, hơn nữa, ai cũng có bí mật cũng không phải mỗi tôi có. Trước khi hết ván thì chưa biết là bài chưa lật của ai nhiều hơn đâu?”
“Ha ha ha! Tôi chỉ thích nói chuyện với người thông minh, đỡ phải lo nghĩ! Nếu như cậu cảm thấy mình có thể chống lại tôi, vậy chúng ta cứ thử đi, tôi cảm thấy con át chủ bài của tôi không chỉ nhiều, mà còn rất lớn!”, Cơ Thanh Phó cười nói.
“Nếu đã như vậy, chúng tôi mỏi mắt mong chờ, tạm biệt bà, tôi chỉ tiễn đến đây thôi!”, Trần Hạo thản nhiên nói.
Trước khi đi, Cơ Thanh Phó nhìn chằm chằm anh, trong lòng thổn thức, một chàng trai tốt biết bao, đáng tiếc, rất nhanh cậu sẽ bị tôi tự tay phá huỷ, có trách thì hãy trách cậu là đối thủ của Tử Uyên đi!
Trần Hạo mỉm cười nhìn Cơ Thanh Phó đi xa, đợi đến khi bà ta đi vào thang máy, anh mới lấy điện thoại ra gọi cho Lý Vân Dương: “Con cá đã cắn câu rồi! Có thể ra tay được, trước hết cứ cho Tần Nam thử nghiệm đi!”
“Biết rồi!”
Sau khi nhận được câu trả lời của Lý Vân Dương, Trần Hạo cúp máy.
Giải quyết xong những chuyện đó, anh mới trở về phòng câu lạc bộ.
Thấy Trần Hạo vào cửa, ánh mắt Bạch Phi Nhi rất phức tạp, hỏi: “Tại sao anh lại đồng ý với bà ta?”
Trần Hạo nói: “Chẳng lẽ còn có biện pháp giải quyết nào tốt hơn?”
“Bạch thị mất thì mất! Anh phải hiểu, em không để ý đến những điều đó!”
“Nhưng ông nội thì sao? Em có thể bỏ mặc được không?”, Trần Hạo hỏi lại.
Bạch Phi Nhi trầm mặc.
Trần Hạo nói: “Anh không muốn em bởi vì anh mà làm mất đi Bạch thị, Bạch thị là tâm huyết của em, cũng là thứ em yêu quý nhất, anh càng không muốn để chuyện này ảnh hưởng đến ông cụ!”
Bạch Phi Nhi nói: “Nhưng cũng không có nghĩa là có thể hy sinh anh!”
“Anh không hy sinh cái gì, chỉ là không muốn nợ nhà họ Bạch quá nhiều, anh sợ sau này không trả được!”, Trần Hạo nhìn Bạch Phi Nhi, nói.
Trong lòng cô có cảm xúc rất phức tạp, sao cô có thể không biết rõ ý của Trần Hạo chứ?
Bạch Phi Nhi không nhịn được nghĩ đến đơn ly hôn cô để ở tủ đầu giường phòng ngủ tại Hải Dương.
Đêm hôm đó, Bạch Phi Nhi không ngủ ngon được, sáng sớm hôm sau vừa dậy, cô đã đến phòng Trần Hạo, muốn tâm sự với anh, lại không nghĩ rằng trong phòng rỗng tuếch.
Lúc Bạch Phi Nhi đến phòng của Trần Hạo, anh đã lái xe đi đến trường quay rồi.
Lễ trao giải thiết kế châu báu đang tới gần, Trần Hạo cũng sắp về Hải Dương, hôm qua Tô Hâm Dao gửi tin cho anh nói có rảnh thì đi ăn cơm với cô ta.
Từ sáng sớm sau khi Trần Hạo thức dậy đã định đi xem diễn rồi, thuận tiện ăn một bữa cơm tạm biệt.
Còn chưa tới cửa studio chụp ảnh, Trần Hạo chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu gào.
“Tô Hâm Dao, cô nghĩ mình là ai? Kĩ thuật diễn kém cỏi thì thôi, dựa vào đâu mà chiếm lấy kịch bản không cho tôi thêm tình tiết? Đóng kịch chú trọng ai có kĩ thuật diễn tốt, cô không được, không phải việc tôi thêm là trách nhiệm sao?”