"Sao mà đủ được? Người ta muốn Tử Hàm chiều em cả một đời!”, Hà Thi Vân mập mờ cười một tiếng.
Hai người ve vãn nhau, đều có mục đích riêng mà mình phải đạt được!
Điều quỷ dị là nhìn hai người có vẻ như đang thể hiện tình cảm, nhưng trong lòng lại đồng thời căm hận nhớ tới Trần Hạo, hận không thể rút gân lột da anh ra.
Càng kì lạ chính là, hai người còn chưa suy nghĩ xong, đã nhìn thấy một người ung dung đi vào cửa khách sạn, không phải Trần Hạo thì là ai?
"Tử Hàm, là em hoa mắt hay thật sự là Trần Hạo? Sao anh ta lại tới đây?”, Hà Thi Vân nói.
"Em không hoa mắt đâu, thật sự là tên khốn kia! Xem ra anh ta đến đây chào đón cô Murayama thay nhà họ Bạch!”, sau khi Từ Tử Hàm nhìn thấy Trần Hạo, lập tức nghĩ đến mình có quan hệ gì với người được tiếp đón lần này, trong mắt liền lóe lên nụ cười nhạt trên nỗi đau của người khác.
Sao Hà Thi Vân có thể không biết ánh mắt này của Từ Tử Hàm có ý gì, hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều cảm thấy đây đúng là một cơ hội để dạy dỗ Trần Hạo.
Từ Tử Hàm nhằm vào Trần Hạo là vì mình, mà Hà Thi Vân muốn dạy dỗ Trần Hạo, ngoại trừ bởi vì mình ra, còn vì anh trai đã mất tích.
Hà Nham Đông bốc hơi khỏi thế giới, đến bây giờ cảnh sát còn chưa có kết luận, Hà Thi Vân thì vẫn cho rằng chuyện này có liên quan đến anh.
Mà Trần Hạo đứng ở cửa lại thấy kinh ngạc vì trong khách sạn lại có nhiều người đang trông mong chờ đợi, sau đó anh liền đi về chỗ thang máy, nhưng lại bị Từ Tử Hàm và Hà Thi Vân chặn lại.
"Ơ! Đây không phải người ở rể nhà họ Bạch sao? Sao thế, anh cũng tới gặp cô Murayama à?”, Hà Thi Vân quái gở hỏi.
Trần Hạo nghe vậy thì sững sờ, không ngờ sẽ gặp được Hà Thi Vân, Từ Tử Hàm ở đây.
Chỉ nhìn hành động của hai người, Trần Hạo liền biết bọn họ đến để khiêu khích, nhưng mà ở trong mắt Trần Hạo, hai người chỉ là con kiến thôi, căn bản không cần phải để ý, liền lạnh nhạt cười một tiếng, không thèm trả lời mà nhanh chóng đi sang bên cạnh.
Kết quả Từ Tử Hàm lại chặn ở một bên khác: “Muốn gặp cô Murayama sao? Trần Hạo, hay là anh cầu xin tôi đi? Có lẽ tôi sẽ nể mặt chúng ta quen biết mà để cô Murayama gặp anh một lần, nếu không chỉ cần một câu của tôi thôi, sẽ có thể khiến anh biến mất khỏi danh sách gặp mặt!”
Từ Tử Hàm kiêu ngạo nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong lòng tràn đầy cảm giác ưu việt.
Không phải anh rất giỏi sao? Anh cứ đắc ý xem nào?
Hà Thi Vân cười khanh khách hùa theo, giảng giải cho Trần Hạo: “Nhà của Tử Hàm có quan hệ nhiều đời với quan chức sắp xếp việc gặp mặt hôm nay, mà nhà họ Hà chúng tôi sẽ là dòng họ duy nhất có tư cách gặp riêng cô Murayama lần này, mà nhà họ Bạch... Ha ha ha!”
Còn chưa nói xong, Hà Thi Vân đã thể hiện rất rõ ý của mình rồi.
Từ Tử Hàm mỉm cười nói tiếp: “Lần này nhà họ Murayama tới Hải Dương, dự định sẽ đầu tư mấy dự án lớn, chú Duẫn phụ trách tiếp đón hôm qua ngồi trên bàn cơm đã vỗ ngực nói với tôi là sẽ cố gắng thúc đẩy nhà họ Murayama và nhà họ Hà giúp tôi rồi”.
Hà Thi Vân tiếc nuối nói: “Trần Hạo, có phải bây giờ trong lòng anh đang rất hối hận vì đã đắc tội nhà họ Hà chúng tôi và Tử Hàm không? Chỉ tiếc anh hối hận cũng đã chậm, đừng tưởng rằng Bạch thị được Tần Nam ở Hương Giang nhìn với con mắt khác là có thể vượt qua nhà họ Hà chúng tôi, đường còn rất dài, sao nhà họ Hà có thể thất bại bởi nhà họ Bạch nho nhỏ chứ! Ha ha!”
Từ Tử Hàm kiêu ngạo nói: “Thi Vân, em nói xem chúng ta có nên nói với chú Duẫn không? Cô Murayama bận rộn như vậy, cũng không cần gặp mấy dòng họ nhỏ không liên quan đâu, dù sao gặp rồi cũng không có lợi ích gì với kinh tế Hải Dương cả, em nói đúng không?”
Hà Thi Vân cười ha ha: “Tử Hàm, anh biết không? Vừa rồi lúc anh nói vậy trông rất đẹp trai, anh mới là đàn ông thực thụ, đẹp trai hơn một số tên ăn bám dựa vào phụ nữ nhiều, em ủng hộ anh, muốn làm gì thì làm, có một vài tên quê mùa cho rằng trèo lên cành cao thành phượng hoàng là quên hết tất cả, hôm nay anh hãy cho anh ta xem như thế nào mới là đàn ông có bản lĩnh thật sự!”
Hai người nhìn nhau cười to, trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ đắc ý và xem thường.
Trần Hạo khẽ nhíu mày, bây giờ mới biết hai kẻ ngu ngốc này nghĩ rằng anh đến để đón tiếp Murayama Otoha, mới cạn lời nói: “Bị điên hả, tôi có đến để chào đón Murayama Otoha đâu!”