"Tư cách? Đối với tôi, lão vẫn còn kém cỏi lắm!", anh tỏ ra khinh thường.
Lão già ngạo nghễ cười nói: "Lâu lắm rồi mới gặp được một người trẻ tuổi thú vị như cậu. Lão già này là Mạc Thiên Lý, một trong hai cao thủ nức tiếng Thanh Thành, vào xã hội đã được ba mươi năm. Hai mươi năm trước giết Taito đời thứ mười của Tịch Quốc tại núi Thái Sơn, mười lăm năm trước tiến vào cảnh giới Tiêu Dao, trở thành bán bộ tông sư, trong gần mười lăm năm đó, cả tám lão Đông Lâm, Ngô Hình của Nam Thái Cực và Phong Hợp của Nhạc Sơn đều chết trong tay tôi! Thế mà cậu còn dám nói tôi không có tư cách sao? Khoác lác như thế không sợ cắn trúng lưỡi à!"
Nghe vậy, những tên tay chân xung quanh đều sững sờ, không ngờ được Bát Gia lại mời Mạc Thiên Lý đến.
Mạc Thiên Lý là ai? Là một nhân vật hoàn toàn có thể xem như thần, một câu nói của lão ta đã khiến cho nhà Taito ở Tịch Quốc sợ đến mức hai mươi năm không dám bước chân vào nước Hoa!
Trong giới võ thuật, lão ta là thần tượng của hầu hết tất cả mọi người. Cao thủ đến từ Thanh Thành này có ai mà không vĩ đại như thần.
Vậy mà Trần Hạo lại dám tỏ ra xấc xược trước mặt Mạc Thiên Lý, ai cũng cho rằng anh bị điên rồi.
Bát Gia hả hê cười: "Trần Hạo, tao thừa nhận mày lợi hại hơn tao tưởng tượng nhưng mày đã chủ quan quá rồi. Đã mời mày đến đây đàm phán thì sao tao lại chỉ chuẩn bị mấy tay lâu la này chứ?"
Trần Hạo đáp: "Đàm phán? Tao không nhìn thấy thành ý của mày đâu cả!"
Bát Gia hờ hững lấy thuốc lá trong túi ra ngậm, gã đàn em đứng bên cạnh lập tức châm thuốc.
"Đàm phán chỉ là nói chơi với mày thôi. Giao thế lực ngầm của La Thành ra đây, bắt Giang Chiến Thiên tự sát rồi tự trói hai tay hai chân đi gặp một người với tao, tao sẽ tha cho mày một mạng".
Hắn ta vênh váo nở nụ cười đắc thắng, cực kỳ tự tin.
Trần Hạo nhếch mép: "Nếu tao nói không thì sao?"
"Vậy hôm nay mày để mạng lại đây đi, cả đám đàn bà của mày nữa, tao sẽ cho từng đứa một chuộc tội giúp cho mày. Chuyện của Thiên Khôi không phải một thằng ất ơ như mày nhúng tay được đâu!", Bát Gia tàn khốc đe dọa.
Anh liếc nhìn lão già kia: "Nhờ vào lão ta? Mày nghĩ thế là mày được chống lưng à?"
Mạc Thiên Lý cười phá lên: "Cậu nhóc, những gì nên nói lão già này đã nói rõ hết rồi, cậu muốn chết thì tôi cũng không muốn tốn thời gian ở đây!"
"Uỳnh!", dứt lời, lão ta giậm chân phóng đến chỗ Trần Hạo.
Vào khoảnh khắc Mạc Thiên Lý đạp xuống đất, từng tấc vuông lan rộng vết nứt đáng sợ dọc theo bước chân của lão ta.
"Uỳnh!", giẫm bước thứ hai, đồng thời Mạc Thiên Lý lên tiếng, vạt áo phiêu dật bồng bềnh đến kỳ lạ. Lão ta đưa tay nhẹ nhàng chỉ lên trời: "Khí cơ huyền diệu, thế giới chỉ còn lại mình tôi, tông sư chính là trời, là chúa tể của cõi trần!"
Với bước thứ hai này, cát bụi xung quanh như bị một thứ sức mạnh nào đó dẫn dắt lơ lửng trong không khí. Mạc Thiên Lý thoải mái giậm chân, mắt sắc như kiếm, vừa giống tiên lại vừa giống Phật, mạnh mẽ vô cùng.
Không ngoa khi nói rằng Mạc Thiên Lý được hình dung như một vị thần!
"Uỳnh!", giẫm bước thứ ba, lão ta chỉ còn cách Trần Hạo một mét.
Bụi bặm xung quanh như bị cuộn xoáy, bay quanh người Mạc Thiên Lý, hình thành cơn lốc xông thẳng lên bầu trời.
"Tông sư...không thể nhục nhã!", lão ta uy nghiêm nói.
"Ầm!", lão ta tung một cú đấm đầy oai phong ra, tốc độ rất chậm nhưng lại gây ra tiếng vang như sấm nổ trên không trung.
Bọn tay chân xung quanh nghe thấy âm thanh này như bị búa nện vào tim, có cảm giác sắp hộc máu.
Người ngoài cuộc còn như vậy huống gì là Trần Hạo, xung quanh anh lúc này như có vô số lưỡi dao cắt qua cơ thể.
Nhưng anh lại mỉm cười tươi tắn, không động đậy chút nào, dường như đang hưởng thụ chúng.
Một cao thủ chỉ còn cách tông sư một bước là đối thủ tốt nhất cho anh từ khi khôi phục thần trí đến nay.