"Mặc dù cậu Angus lần này là thủ lĩnh của đội đối thủ giao hữu, nhưng tôi thật lòng kính nể anh ta, anh nhìn xem mỗi động tác của anh ta đều quý phái như vậy, quý tộc quả nhiên là quý tộc, nho nhã phóng khoáng, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng ẩn chứa tác phong của kỵ sĩ, càng không cần bàn đến thuật cưỡi ngựa giống như quỷ thần kia, anh ta chính là vua của thuật cưỡi ngựa thật sự trong lòng tôi!", Trương Nghị thở dài nói.
Lúc Trương Nghị nói chuyện, những đội viên còn lại cũng nhìn chằm chằm Angus, rối rít ném ra ánh mắt đều sùng bái.
"Đúng vậy, cậu Angus cũng là thần trong kỵ sĩ, anh nhìn xem tư thế đi đường của anh ta, phóng khoáng đến mức nào chứ, oai phong hiên ngang, cũng hấp dẫn ánh mắt người khác như khi anh ta cưỡi ngựa vậy!"
"Còn không phải sao, cậu Angus người ta là người của dòng họ Mir cổ xưa ở Vương quốc Anh đấy, là quý tộc thật sự, mỗi động tác của anh ta đều là tiêu chuẩn của sự quý phái, bộ lễ nghi quý tộc hoàn chỉnh kia quả thật quá ngầu, khi anh ta cưỡi ngựa thì lại đẹp trai đến sắp nổ tung!"
Lúc này Bạch Phi Nhi cũng nhìn thấy Angus ở phía xa xa, người này quả thật giống như thành viên trong đội cô vừa nói, lúc giơ tay nhấc chân có một luồng khí chất và tác phong khiến người ta nể phục, trong lúc trò chuyện mỉm cười cũng có thể lộ ra vẻ khéo léo như vậy, không trực tiếp nói chuyện, Bạch Phi Nhi chỉ nhìn qua thôi cùng cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Trần Hạo nghe mọi người kéo đề tài từ cưỡi ngựa sang quý tộc, vẻ mặt không còn gì để nói nghĩ thầm, tất cả tư thế cưỡi ngựa của Angus đều bắt chước từ ông đây đấy có biết không? Có liên quan gì đến thân phận quý tộc của anh ta đâu? Còn có thể lôi kéo hơn được nữa không hả?
Trần Hạo nghĩ vậy, tức giận bĩu môi: "Tôi nói này, có phải các anh não tàn không vậy? Cái gì mà quý tộc với không quý tộc, không phải năm đó khi chiến tranh, chém thêm mấy đầu người sao? Nói chẳng khác gì thần thánh vậy!"
"..."
Trần Hạo vừa nói xong câu này, đám người xung quanh lập tức dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn về phía anh. Ngay cả Bạch Phi Nhi cũng nghe không lọt tai được nữa rồi.
Mặc dù cô biết Trần Hạo nói đúng sự thật, nhưng mà vẫn không cam lòng liên hệ tư thế quý tộc tác phong nhanh nhẹn nhìn qua nho nhã đến mức khiến người ta kính nể với số đầu người chém được.
Thấy một đám người nhìn mình chằm chằm như đang nhìn kẻ điên, Trần Hạo khinh thường nói: "Tôi nói này các anh có ngốc hay không vậy? Chỗ vĩ đại nhất ở nước Hoa là gì? Không phải là không chia mọi người thành đủ các cấp bậc sao, để cho mọi người bình đẳng sao? Các anh thì hay rồi, bình đẳng xong, rảnh rỗi đến nhức cả trứng, lại còn hâm mộ người ta phân chia giai cấp nữa hả? Có đầu óc không đấy?"
Lời nói của Trần Hạo làm cho mọi người phải trợn mắt há mồm.
Bạch Phi Nhi cũng không khỏi bội phục Trần Hạo, quả thật là nhiều lúc anh…có bản lĩnh thô tục đến mức làm cho người ta không thể không bội phục!
Có thể chuyển từ chủ đề quý tộc sang đến mọi người đều bình đẳng! Thật sự là rất giỏi!
Trương Nghị nghe được những lời này không nhịn được nói: “Anh thật sự là người nông cạn đến mức tôi không biết nên nói gì với anh cho phải!”
“Ách… Loại hâm mộ, ghen tị này không nên thể hiện rõ ràng như vậy chứ?”
“Đúng vậy, lấy tư tưởng nông cạn của mình ra để khoe mẽ, thật giống như là đang nói tôi là lưu manh, tôi có lý!”
“Người anh em này, anh còn tỉnh táo không? Đừng u mê trong sự tự tin của mình như vậy, được không?”
Một đám người trào phúng Trần Hạo.
Anh nói: “Nếu như các người đã không đồng ý với ý kiến của tôi, vậy các người thử nói xem! Lời tôi nói có chỗ nào không đúng?”
“…”
Một đám người quay sang nhìn nhau.
Quả thật là bọn họ cảm thấy lời nói vừa rồi của Trần Hạo là nông cạn!
Nhưng…rốt cuộc là nông cạn như thế nào thì lại nói không nên lời!
Trong khi những người ở đây đang vắt óc suy nghĩ cách để phản bác lại Trần Hạo, thì Angus ở trên sân cách đó không xa đã đảo mắt nhìn về phía bên này, sau đó vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi. Trong mắt Angus lộ ra vẻ khiếp sợ và vui mừng như điên!