Lúc này, Trương Mạn sửng sốt, ngơ ngác nhìn Trần Hạo với vẻ mặt ngạc nhiên.
Mặc dù Trần Hạo hết ngốc rồi, nhưng cũng không thể đáng sợ như vậy được chứ? Không khoa học chút nào?
Bách Lương bị đánh thì kinh ngạc không dứt. Hắn ta nhìn Trần Hạo, trong đầu toàn là???.
Đây là con rể vô dụng của nhà họ Bạch đó sao? Cái tên đầu óc toàn sạn đó?
Một lúc sau, Bách Lương mới phản ứng kịp, ôm mũi kêu lên điên cuồng.
“Mẹ nó chứ, mày dám đánh tao à? Mày có biết đắc tội với tao còn đáng sợ hơn cả đắc tội với Lưu Gia Ấn và Bạch Phi Nhi không?”
“Có gì thì cứ khoe hết ra đi! Trương Mạn là người của bộ phận sales, anh bắt nạt cô ấy thì cũng không xong với Trần Hạo này đâu! Đánh anh à? Nếu không phải nể mặt Bạch thị thì tôi đã bóp chết anh rồi!”, ánh mắt sắc như đao của Trần Hạo xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Mà lúc này, Bách Lương nhất thời cảm thấy đáng sợ vô cùng, nhưng hắn ta cũng nhanh chóng tỉnh lại, kẻ này chỉ là một thằng rể ngốc vừa khỏe lại ít lâu thôi mà!
Đừng nói Trần Hạo không được người nhà họ Bạch yêu thích, dù có là người chồng được Bạch Phi Nhi thương yêu thì cũng chẳng là cái thá gì trước mặt hắn ta cả!
Bạch Phi Nhi ở trong công ty còn phải nhường Bách Lương hắn ta, cái tên ngốc này có là gì?
“Dám chơi với tao à? Lần này Bạch Phi Nhi cũng không giúp nổi mày đâu con! Mày chết chắc rồi!”, Bách Lương lửa giận ngút trời.
“Tôi lại cần Bạch Phi Nhi giúp quá cơ? Nực cười!”, Trần Hạo cười khẩy.
“Mày giỏi lắm! Hôm nay mày đụng vào tao, tao sẽ cho mày biết vì sao Bạch Phi Nhi và Lưu Gia Ấn không dám đụng vào tao! Người đâu...”, Bách Lương điên cuồng hét lên.
Trần Hạo khinh bỉ nói: “Anh nghĩ xa quá đấy! Trần Hạo tôi thì cần ai giúp? Gϊếŧ chết anh cũng chỉ cần một ngón tay mà thôi!”
Nói xong, ánh mắt Trần Hạo trở nên đáng sợ, rồi đấm thêm một cú nữa vào mặt Bách Lương.
“Này thì chơi trò hèn hạ này... Cái con mẹ nhà anh!”
Bốp bốp bốp! Trần Hạo đấm cho Bách Lương một trận.
Bách Lương bị đánh đến ngơ ngác. Cái thằng con rể này không những dám đánh hắn ta mà còn đánh đến chết!
Đây là do cuộc đời khó lường hay là hắn ta vẫn đang trong mơ chứ?
Bách Lương còn chưa tìm được đáp án thì chính hắn ta đã biến dạng rồi. Hắn ta ngẩng đầu lên định chửi, ai ngờ chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng đó của Trần Hạo, liền sợ gần chết.
Là một cậu ấm sống trong nhung lụa từ nhỏ, Bách Lương đã bao giờ bị nhìn bằng ánh mắt đáng sợ đó đâu?
Ánh mắt khủng bố đó, còn cả sát khí vô hình kia giống như sóng biển ập vào, khiến tuyến phòng ngự cuối cùng của Bách Lương sụp đổ!
“Đừng... Đừng đánh nữa... Tha mạng!”, Bách Lương thảm thiết kêu gào.
“Tha cho anh hả... Nằm mơ!”, Trần Hạo cười gằn.
Bốp! Trần Hạo nói xong thì lên gối vào miệng Bách Lương, mấy cái răng cũng rụng lả tả theo máu. Bách Lương thì kêu gào không thôi.
Cảnh tượng phía trước quá sức tanh tưởi khiến Trương Mạn mơ hồ cảm thấy hưng phấn, cái loại khốn nạn như Bách Lương nên bị đánh như thế mới phải!
Nhưng thấy Trần Hạo càng đánh càng tàn nhẫn, dường như không có ý định dừng tay, Trương Mạn cũng hoảng hốt, bèn kéo Trần Hạo lại: “Đừng mà Trần Hạo! Phạm tội vì loại này không đáng đâu!”
Trần Hạo bị kéo ra, Bách Lương mới chật vật nằm èo dưới đất.
“Đừng đánh nữa... Tôi biết... sai rồi!”, Bách Lương khóc lóc cầu xin.
“Chỉ biết sai rồi mà đủ à? Quỳ xuống!”, Trần Hạo âm trầm nói.
“Tôi xin lỗi rồi! Còn muốn thế nào nữa!”, Bách Lương đau đớn nói.
“Không quỳ chứ gì? Vậy tôi tiếp tục đây!”, Trần Hạo cười tàn nhẫn, bộ dáng như muốn đánh tiếp.
“Tôi quỳ...”, rầm một tiếng, Bách Lương quỳ trước mặt hai người: “Tôi đáng chết, tôi khốn nạn, tôi không phải người, cầu xin hai người tha mạng cho tôi!”
Trương Mạn không thể ngờ rằng Trần Hạo lại bá đạo đến thế, không những đánh đòn mà còn bắt Bách Lương quỳ, cô ấy lại kinh ngạc một lần nữa.
Trần Hạo cười khẩy: “Chậc chậc, không phải anh nói anh ghê gớm hơn cả Bạch Phi Nhi và Lưu Gia Ấn à? Thế mà đã quỳ rồi? Phó tổng Bách, anh làm tôi thất vọng quá!”
“Tha mạng... Tha mạng đi mà! Tôi không dám nữa đâu!”, Bách Lương òa khóc, bị dọa đến khiếp sợ.
Trần Hạo thì quay sang hỏi thăm Trương Mạn như chưa có chuyện gì xảy ra: “Thế này đã đủ xả cơn tức chưa?”
Trương Mạn dở khóc dở cười, kéo Trần Hạo đi ra khỏi phòng làm việc của Bách Lương.
Trần Hạo buồn cười nói: “Cô sợ cái gì! Hắn ta mà dám di theo nữa thì tôi lại đánh tiếp!”
Trương Mạn trợn trắng mắt, muốn cười. Nhưng nghĩ đến việc ban nãy tuy đã được giải quyết nhưng bên Lưu Khánh coi như mất hết rồi, lại càng thêm phiền não.
Trần Hạo biết Trương Mạn lo lắng điều gì, bèn nói: “Đừng lo, lát nữa tôi gọi cho Lưu Khánh cái là xong mà!”
Trương Mạn không biết nên cười hay nên khóc: “Sao anh không gọi cho tổng thống Mễ luôn đi?”
“Nè... Tôi có đùa đâu?”, Trần Hạo đáp.
“Dù gì thì vẫn cảm ơn anh nhiều, Trần Hạo!”, Trương Mạn đương nhiên không tin, nhưng vẫn chân thành cảm ơn.
“Cảm ơn cái gì chứ, đều là người của bộ phận sales cả, sao tôi có thể nhìn cô bị bắt nạt được?”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về đến bộ phận sales.
Lý Phần thấy hai người quay lại thì vội vàng hỏi: “Trương Mạn, tên khốn Bách Lương chưa làm gì cô đúng không!”
Nhắc đến chuyện đó, Trương Mạn lại rơi nước mắt, tóm tắt lại mọi chuyện.
Nhưng cô ấy sợ gây phiền phức cho Trần Hạo nên đã giấu chuyện Bách Lương bị đánh đi.
Nghe đến việc Bách Lương dám đem chuyện đó ra giao dịch, Ngô Thiến chửi luôn: “Cái thằng khốn Bách Lương này nữa! Hắn ta còn định làm nhục cô ư, đúng là không bằng cầm thú!”
Lý Phần nói: “Trương Mạn, cô đừng lo, tôi sẽ gọi cho bạn học mình ngay, có khi có thể nhanh hơn chút!”
Ngô Thiến cũng nói: “Lát nữa tôi cũng gọi điện nghe ngóng xem có cách nào khác không. Người đông sức lớn, rồi sẽ tốt hơn cầu xin cái loại như Bách Lương đó!”
Trương Mạn biết mọi người chủ yếu đang an ủi mình, nếu bọn họ có cách thì đã nói từ trước rồi.
“Cảm ơn các cô!”, tuy chỉ là an ủi nhưng Trương Mạn vẫn rất cảm động.
Mà lúc này, không ai biết Trần Hạo đã gọi xong một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp máy, Trần Hạo đi đến chỗ Trương Mạn.
“Trương Mạn, lát nữa cô xin nghỉ đi, tôi đã liên hệ với Lưu Khánh cho cô rồi! Ông ấy giờ đang chẩn bệnh, lúc nào cũng rảnh!”
Anh vừa nói xong, bộ phận sales bỗng trở nên yên tĩnh.
Mọi người nhìn Trần Hạo như nhìn quái vật, không khí cực kỳ lạ lùng, không ai thèm tin lời Trần Hạo nói!
“Sao thế? Đi nhanh thôi nào!”, Trần Hạo thúc giục.
Lý Phần phản ứng lại đầu tiên: “Trần Hạo, anh thật sự nói với chủ tịch rồi hả?”
“Không! Sao tôi phải nói với Bạch Phi Nhi chứ?”, Trần Hạo khó hiểu.
Ngô Thiến nói: “Trần Hạo, đây là chuyện liên quan đến tính mạng đấy, anh đừng phán bừa!”
Trần Hạo cạn lời, cũng hiểu ý mọi người. Đã đến nước này rồi mà mấy cô gái vẫn không tin anh!
“Thế tôi cho các cô nghe giọng của Lưu Khánh luôn nhé?”, nói xong, Trần Hạo định lấy điện thoại ra gọi.
Lý Phần mỉm cười ngăn lại: “Trương Mạn, cô xem mọi người đều đang nghĩ cách rồi, trời không tuyệt đường sống của ai đâu, đừng lo quá, cứ đi với Trần Hạo thử xem thế nào nhé. Chúng tôi cũng nghĩ cách cùng cô!”
Lý Phần không muốn Trần Hạo lúng túng. Cấp bậc đại sư như Lưu Khánh đâu phải người như Trần Hạo với tới được chứ, kể cả là Bạch Phi Nhi ra mặt cũng khó nữa là.
Ngô Thiến cũng hiểu ý Lý Phần, bèn nói đỡ: “Đúng đó, Trương Mạn, cô đừng nghĩ nhiều, cứ đi xem sao! Tôi gọi cho bạn học đây, mọi người cùng nghĩ cách, rồi sẽ được thôi!”
Trương Mạn cảm động gật đầu, biết dù tin tức của Trần Hạo có đáng tin hay không thì cũng phải thử, đây là tấm lòng của mọi người.
Mấy phút sau, hai người rời khỏi Bạch thị, đi thẳng đến nhà Trương Mạn.
“Trần Hạo, anh chờ chút, tôi vào trong rồi ra ngay!”, Trương Mạn nói xong rồi xuống xe.
Mấy phút sau, Trương Mạn dẫn một người phụ nữ trung niên xinh đẹp tầm 50 tuổi đi ra. Dung mạo người này giống Trương Mạn mấy phần, Trần Hạo biết ngay đây là mẹ của Trương Mạn, Lý Thúy Lan.
Trương Mạn đỡ mẹ lên xe rồi ngồi ở ghế sau cùng.