"Ngũ Hành Trận?", Vu Thừa Dân tò mò hỏi.
Anh mỉm cười: "Đúng, Ngũ Hành Trận, chỉ cần đặt nó vào bên cạnh rồng nước cho hai bên tương sinh, rồng nước trong Thủy Thôn Sơn Trận bị phá giải, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết!"
"Thế thì phải làm sao?"
Trần Hạo nói: "Lấy giấy bút tới!"
Mễ Giang Hàn nhanh chóng đem giấy bút đến, anh bình tĩnh vẽ phương hướng xuống giấy, viết rõ những thứ cần chuẩn bị và cách thao tác.
Viết xong, Trần Hạo đưa tờ giấy cho Vu Thừa Dân.
Ông ta như nhặt được của báu, nhận lấy.
Các lãnh đạo chính quyền bán tín bán nghi, đứng một bên thì thầm.
"Giải quyết đơn giản thế à?"
"Có khi nào là lừa đảo không?"
Tuy những người này đã nói nhỏ nhưng Trần Hạo vẫn nghe thấy hết.
"Dĩ nhiên là không đơn giản như vậy!", nói rồi anh chỉ vào một phương hướng cho Vu Thừa Dân xem: "Đóng một cột gỗ du ở đây để đóng đinh rồng, rồng nước sẽ không có chỗ nào để chui vào, sau đó ông làm theo những gì tôi viết là xong!"
Đóng đinh rồng?
Những người khác thấy Trần Hạo càng nói càng khó hiểu lại càng không tin.
Vu Thừa Dân gọi người phụ trách công trình đến, công trường nhanh chóng hoạt động, các loại dụng cụ được sử dụng, gỗ du như yêu cầu cũng đã tìm thấy, công nhân kỹ thuật khởi động máy, chưa đến nửa tiếng đã tạo ra được lỗ thủng trên vị trí mà Trần Hạo yêu cầu.
Sau đó, gỗ du được vận chuyển đến công trường.
Các công nhân đặt cây cột gỗ du vào, đánh cọc xuống.
"Vậy là xong rồi sao?"
"Không thể nào?"
Trong sự hoài nghi của đám lãnh đạo, Trần Hạo mỉm cười dẫn Vu Thừa Dân đến trước cái hố trước đây công trình để lại.
"Róc rách róc rách", vừa đến, mọi người liền nghe thấy tiếng nước sông chảy xuống đất.
Nghe thấy âm thanh này, lòng các lãnh đạo lạnh ngắt.
Họ thầm nghĩ, đã nói là không đơn giản thế mà, nhiều đại sư Huyền Môn thử rồi mà có ai giải quyết được đâu?
Ai cũng cảm thấy lần thí nghiệm này lại thất bại.
Nhưng lượng nước sông dưới đất đang từ từ giảm bớt, dần im lặng đi, không còn có tiếng nước chảy nữa.
Đám người trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.
"Sông dưới đất...thế mà không chảy nữa?"
"Trời đất, thật là thần kỳ!"
"Vị đại sư trẻ này tài quá!"
Các lãnh đạo kính sợ nhìn Trần Hạo.
Anh vẫn thản nhiên như cũ: "Còn lại làm theo tôi nói là được".
Vu Thừa Dân cười nói: "Trần đại sư! Cậu đã giúp tôi nhiều rồi, tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào mới phải!"
Trần Hạo khẽ cười: "Chuyện nhỏ thôi, ông Vu không cần để tâm!"
Vu Thừa Dân thoải mái cười to, anh càng biểu hiện rộng rãi, ông ta càng đánh giá cao.
Thấy chuyện này đã giải quyết xong, Trần Hạo nói: "Nơi này không còn vấn đề gì nữa, tôi xin phép về trước!"
Vu Thừa Dân thấy anh muốn đi thì vội vàng nói: "Cậu Trần, ở lại ăn cơm đi!"
"Không cần đâu!", Trần Hạo từ chối.
"Ơ...", thấy anh kiên quyết như thế, ông ta hơi chần chừ.
"Còn việc gì nữa sao?", Trần Hạo hỏi.