Du Tử Uyên cười điên cuồng: “Tôi trả giá đắt? Trần Hạo, anh nghĩ gì mà nói như vậy với tôi hả?”
Sắc mặt ông cụ lạnh lẽo nhìn Trần Hạo: “Quả thật là cậu đã trị bệnh cho tôi, nhưng mà không có nghĩa là cậu có tư cách ra oai trước mặt nhà họ Du chúng tôi!”
Trần Hạo cười nhạo: “Ha ha! Ông già, tôi cảm thấy thời điểm mà ông lơ mơ vẫn đáng yêu hơn nhiều!”
“Hừ!”, ông cụ hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ sắc bén.
Tô Hâm Dao đứng một bên bị cảnh này dọa cho ngây người, từ ngày cô ta quen biết ông cụ chưa từng thấy qua bộ dạng này của ông ta.
Lúc này, sao cô ta có thể không hiểu mình bị hai ông cháu này tính kế chứ?
Cô ta quay lại muốn giải thích với Trần Hạo thì bị anh nắm lấy tay.
Nháy mắt, đáy lòng Tô Hâm Dao nổi lên đủ loại tư vị, cảm thấy có lỗi với Trần Hạo, nhưng bị anh nắm tay cũng có chút ngại ngùng, trong lòng tựa như có chú nai con đang chạy lung tung vậy!
Nhất thời, Tô Hâm Dao quên mất mình muốn nói gì, mặt đỏ tim đập được Trần Hạo nắm tay.
“Ông già, các người nhất định sẽ hối hận vì lựa chọn hôm nay!”
Trần Hạo nói xong kéo Tô Hâm Dao rời đi.
Đợi Trần Hạo đi rồi, sắc mặt ông cụ càng thêm ác độc: “Chỉ là một gia tộc nhỏ bé ở Hải Dương, có tư cách gì mà dám kiêu ngạo trước mặt nhà họ Du chúng ta? Đây chính là Ma Đô! Không biết lớn nhỏ!”
Ông ta dường như đã hoàn toàn quên mất ân tình cứu chữa của Trần Hạo, giờ phút này trên mặt toàn là tàn nhẫn.
Lúc này, Trần Hạo đã lôi kéo Tô Hâm Dao trở lại công viên.
Tô Hâm Dao nhớ đến chuyện vừa nãy, trong lòng lộ vẻ áy náy, ngẩng đầu nhìn anh: “Trần Hạo? Thật xin lỗi! Có phải tôi thật ngu xuẩn không? Âm mưu như vậy mà lại không nhìn ra!”
Trần Hạo cười nói: “Đồ ngốc, nghĩ cái gì vậy chứ? Việc này chẳng liên quan gì đến cô cả, chẳng qua cô chỉ tình cờ dính vào mà thôi!”
“Nếu anh không chữa trị cho bọn họ, có lẽ vẫn còn khả năng nói chuyện, nhưng bây giờ tại tôi mà lợi thế đó đã mất rồi!”, trong lòng Tô Hâm Dao tràn đầy áy náy.
Trần Hạo lại cười: “Đã nói cô đừng áy náy mà, trò chơi này chỉ có người nhà họ Du tự cho là đúng mà thôi! Chữa trị sao? Ha ha…”
Nói đến việc trị liệu, Trần Hạo cười càng có hàm ý.
Trần Hạo anh dễ lừa như vậy sao?
Nếu anh dễ lừa như vậy thì đã chết không biết bao nhiêu lần tại vùng đất hỗn loạn ở sa mạc rồi.
Nhà họ Du điều tra Trần Hạo, nhưng trước khi tư liệu về anh được để trên bàn của Cơ Thanh Phó thì Lý Vân Dương đã sớm điều tra toàn bộ ngọn nguồn của bọn họ rồi.
Trần Hạo bị lừa sao? Có lẽ dùng câu kia của Du Tử Uyên càng chính xác hơn, trò chơi chỉ vừa bắt đầu thôi!
Ngay từ đầu anh đã chẳng xem nhà họ Du là đối thủ, bây giờ cũng chẳng khác gì.
Trần Hạo cười thầm, có lẽ Cơ Thanh Phó chẳng bao giờ biết ai mới là con mồi chân chính!
Tô Hâm Dao cứ mang theo áy náy đi cùng Trần Hạo đến chỗ đỗ xe, Trần Hạo đảm đương trọng trách tài xế chở cô về khu vực truyền hình điện ảnh.
Xuống xe rồi, trong lòng cô ta vẫn rối rắm không thôi: “Trần Hạo… thật sự xin lỗi!”
“Đã nói cô không cần vậy, đây không phải là việc cô có thể kiểm soát được. Chính ra tôi nên cảm ơn cô, nếu không có con đường ngầm là cô, có lẽ ông cháu nọ cũng chẳng khinh địch mắc câu dễ như vậy!”
“Anh có ý gì?”, Tô Hâm Dao hỏi.
Trần Hạo cười nói: “Cứ yên tâm quay phim đi, chờ biểu hiện của cô, chẳng mấy chốc sẽ là nước chảy thành sông thôi!”
Nói xong câu đó, Trần Hạo nghênh ngang lái xe rời đi.
Bỏ lại Tô Hâm Dao sững sờ một lúc lâu, chẳng lẽ anh đã sớm biết thân phận của ông cụ sao?
Không thể nào? Thần thông đến vậy sao?