"Tôi không thua! Hơn nữa, mấy tên ngu ngốc này có tư cách gì mà học châm pháp Tứ
Tượng của nhà họ Tê chú? Một đám rác rưởi!", bởi vì quá lo lắng và hoảng hốt nên Tê Tử Vân đã nói những suy nghĩ ở trong lòng ra ngoài.
Đột nhiên sắc mặt của những sinh viên vẫn luôn ủng hộ Tê Tứ Vân tôi sâm xuống.
"Trời đất ơi, giả vờ cái gì chứ? Nói ai là đồ ngu ngốc chứ?" mọi người bắt đầu phản ứng lại.
"Đúng vậy, đã thua còn không thừa nhận, loại đạo đức gì thế này, ghê tởm, người của gia tộc trung y có phẩm chất đạo đức như vậy sao?"
"Anh mới là rác rưởi. Nói người khác là rác rưởi thì chính bản thân mình mới là rác rưởi!" Tê Tử Vân bị mọi người đáp trả một cách dữ dội, khiến cho hai gã bạn của anh ta là Thi Huyền và Vương Cực cũng không dám ngẩng đầu lên vì sợ bị đánh!
Trần Hạo khinh thường nhìn Tê Tử Vân rồi quay người, đi về phía chỗ của người chủ trì: "Được rồi! Đây là tự mình lựa chọn!"
Vẻ mặt của Tê Tử Vân u ám: "Giả vờ cái gì chứ, anh chờ đấy cho tôi..."
Khi anh ta đang định nói hai câu hung ác trước khi rời đi, Trần Hạo đã cất giọng nói: "Tôi sẽ tặng bản châm pháp Tứ Tượng cho trường Đại học Trung y, cộng với đơn thuốc của hồng sương hộ tâm hoàn và tẩy phế thang!"
Trần Hạo vừa dứt lời, hội trường lập tức nổ tung!
Bản châm pháp Tứ Tượng có giá trị gì? Một báo vật vô giá! Nếu không thì nhà họ Tê cũng không cất giấu như vậy!
Nhưng làm sao Trần Hạo lại có thứ này?
Đối với hai đơn thuốc kia, mọi người chỉ cảm thấy quen tai, không nhớ rõ đã từng nghe ở đâu.
Lúc này, Lâm Vũ Nặc ở trong góc lại cười, nói với những người không quen biết.
"Hồng sương hộ tâm hoàn và tẩy phế thang là hai bảo bối khác của nhà họ Tê ngoại trừ châm pháp Tứ Tượng, nhà họ Tê chính là dựa vào ba thứ này để kiếm tiền!"
Nói không vớỉ sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiếu thuyết này do tamlinh247 chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Trần Hạo vừa dứt lời thì những người còn lại đều hiểu rằng anh đang muốn làm đứt con đường tiền tài của nhà họ Tê. Chỉ trong chớp mắt, tin tức này đã bị truyền khắp toàn bộ hội trường.
Tê Tử Vân hóa đá tại chỗ, một lúc sau mới hoàn hồn, nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt lạnh lẽo.
"Nực cười, đó là bí mật trong nhà họ Tê chúng tôi, không công khai ra ngoài, người ngoài không thể nào biết được!"
Trần Hạo lạnh lùng nhìn anh ta, nói: "Bí mật trong nhà họ Tê? Nói mà không thấy mất mặt à? Những thứ này không thuộc về bất cứ ai, chỉ thuộc về Trung y!"
Dứt lời, anh bước lên sân khấu, dùng bút viết toa thuốc và châm phổ lên giấy.
Chu Trường Lâm đại diện Đại học Trung y nhận lấy, đọc lướt qua, nhận ra bên trên là một châm phổ rất huyền diệu và toa thuốc kỹ càng từng vị thuốc, biết những thứ mà Trần Hạo viết hoàn toàn không phải là giả.
Ông ấy nhìn Trần Hạo, trên gương mặt đầy vẻ cám kích, nói:
"Trần đại sư, tôi thay mặt toàn thể sinh viên cảm ơn cậu, nhờ có hai thứ này mà học viện châm cứu và sở nghiên cứu thuốc Đông y của chúng tôi đã có đề tài mới để nghiên cứu, sự cống hiến của cậu đối với Đại học Trung y... Không đúng, phải là đối với Trung y, là cực kỳ lớn lao!"
"Sao lại vậy? Không thể nào!", Tê Tử Vân nghe thấy những lời này thì bắt đầu nghi ngờ về phán đoán của mình.
Chẳng lẽ người này thật sự biết bí mật của nhà họ Tê bọn họ sao?
Tê Tử Vân vội vàng đi tới, giật lấy tờ giấy viết toa thuốc và châm phổ trên tay Chu Trường Lâm.
Sau khi xem xong, cả người anh ta run rẩy, châm phổ và toa thuốc mà Trần Hạo viết không sai lệch so với của họ chút nào.
"Chết tiệt... Rốt cuộc anh đã lấy được toa thuốc từ đâu hả!1", Tê Tử Vân phẫn nộ gầm lên, sau đó xé toạc tờ giấy.
Nghe thấy câu này, toàn bộ hội trường đều ngơ ngác nhìn về phía Trần Hạo.
Không ngờ anh đã viết bí