“Ngạo Tuyết, có chuyện gì xảy ra giữa cô và Trần Hạo vậy?”, Bạch Phi Nhi rốt cuộc vẫn quyết định hỏi rõ ràng.
Giang Ngạo Tuyết ngượng ngùng, sau khi đắn đo vài giây, cô ấy quyết định thẳng thắn mọi chuyện.
Cô ấy không thể chối bỏ cảm giác trong tim mình vừa rồi được.
“Chủ tịch, thật lòng xin lỗi, tôi hy vọng cô không nên trách lầm Trần Hạo, tôi có chút tình cảm với anh ta, nhưng đó chỉ là tình cảm đơn phương, anh ta chẳng làm gì cả, thậm chí còn không biết điều đó!”, Giang Ngạo Tuyết nói.
Bạch Phi Nhi im lặng.
Giang Ngạo Tuyết áy náy nói: “Thành thật xin lỗi chủ tịch, chỉ là tôi không có ý định lừa gạt cô, cũng không muốn tự dối bản thân mình! Tôi không có gì mờ ám với Trần Hạo, cô hãy tin tưởng tôi!”
Bạch Phi Nhi cười tự giễu: “Ngạo Tuyết, chúng ta không chỉ là đồng nghiệp, mà tôi còn là bạn cô, cô không cần nói xin lỗi với tôi, tôi định ly hôn với Trần Hạo!”
“Ly hôn ư? Tại sao?”, nghe tin tức trời giáng này, Giang Ngạo Tuyết vô cùng khó hiểu.
Bạch Phi Nhi tươi cười hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cô lại thích Trần Hạo?”
Hai cô gái yên lặng.
Cùng lúc ấy, Trần Hạo đã lái xe đến khu biệt thự Lâm Giang.
Lúc này, Vương Khải đang ở toà biệt thự lớn nhất trong khu.
Ngay bây giờ, trong biệt thự Vương Khải đang ở, có một người đàn ông mặc vest chân đi giày da đứng đối diện âm u nhìn thẳng hắn ta, gương mặt người này rất làm cho người khác cảm thấy áp lực đè nén, trên tay còn nhẹ nhàng lắc ly rượu, không khí trong phòng rất bức bách.
“Lục đại sư, nếu lần này không nhờ có ông, tôi thật sự không biết phải giết thằng khốn này thế nào nữa, cảm ơn ông đã ra tay giúp đỡ!”, Vương Khải nâng ly rượu kính Lục đại sư.
Lục đại sư cười nhạt, rồi nâng ly rượu uống cạn.
“Chuyện nhỏ như con thỏ, tuy cậu ta là người có tiếng tăm ở cái đất Hải Dương và La Thành này, nhưng trong mắt tôi cũng chẳng khác gì con kiến hôi!”
Vương Khải cười ha hả nói: “Đó là đương nhiên, Lục đại sư của chúng ta là ai chứ? Là người giao tiếp linh hồn giỏi nhất của nước Hoa! Đối phó với mấy tên du côn còn không dễ như trở bàn tay sao?”
Lục đại sư hờ hững nói: “Thuật thôi miên chẳng qua là một loại tài vặt trong giới giao tiếp linh hồn, nó không đại diện cho toàn giới giao tiếp linh hồn, trong giới này có rất nhiều thứ như bùa chú, thuật sĩ, thầy pháp, thậm chí bao gồm cả tà thuật hắc ám, phạm vi bao trùm của giao tiếp linh hồn rất rộng, người thường khó lòng phỏng đoán, đến cả tôi, tuy đã dầm mưa dãi nắng nhiều năm cũng chẳng dám tự xưng là người giỏi nhất, tất nhiên, tôi đây không nói chơi, đối phó với mấy kẻ vô danh tiểu tốt này chả khác gì đại tài tiểu dụng cả!”
Vương Khải nói: “Lục đại sư cứ yên tâm, sau chuyện này, số tiền tôi đồng ý trả sẽ nhanh chóng chuyển đến tài khoản của ông thôi!”
Lục đại sư khẽ gật đầu, thong dong thưởng thức rượu, vẻ mặt ông ta kiêu căng, trông như cao nhân không muốn nhiều lời.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ của Vương Khải chạy hớt ha hớt hải vào: “Cậu chủ, có tin truyền đến, kế hoạch nhắm vào Bạch Thị thất bại rồi ạ!”
Nghe tin này, Vương khải cau mày: “Thất bại ư? Không thể nào!”
“Là thật ạ…”
Rầm! Ngay khi thuộc hạ đang chuẩn bị giải thích tình hình, thì bỗng có người đá văng cửa sắt, làm nó bay vào trong phòng, đập vào người đang báo cáo với Vương Khải.
Sau đó, Trần Hạo tươi cười tà ác, nghênh ngang xuất hiện ở trước cửa biệt thự.
Thấy Trần Hạo đến đây, Vương Khải hết hồn, rồi nhanh chóng cười khẩy.
Mấy tên thuộc hạ thấy có người xông vào, bèn mở miệng gào rú: “Mày là ai, biết đây là đâu không? Tự tìm đường chết…”
Rầm! Tên tôm tép đang gầm thét kia còn chưa nói xong đã bị Trần Hạo cho một bạt tai văng ra xa.
Sau đó, Trần Hạo nhìn Vương Khải chằm chằm: “Mày là Vương Khải à?”
Vương Khải thầm nghĩ có Lục đại sư ở bên, trừng trị Trần Hạo còn không dễ như dùng quần bắt chim à? Mắc gì phải sợ hãi.
Hắn ta giả vờ giả vịt rút điếu thuốc ra khỏi túi rồi ngậm vào miệng, cười khinh khỉnh nói: “Trần Hạo, tao không ngờ là mày tự chui đầu vào lưới đấy!”