"Lão bộc không dám, tôi chỉ nói cách nhìn của mình, lão bộc đang khuyên cậu chủ! Sau khi cậu làm như vậy, một khi chuyện này được truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn cậu như thế nào, nhìn nhà họ Du như thế nào? Rất có thể cậu sẽ biến thành đề tài câu chuyện và chuyện cười trong lúc rảnh rỗi an nhàn của những người khác!", mặc dù ánh mắt của Du Tử Uyên sắc bén, lời nói của chú Đông lại không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt!
"Ha ha! Chú Đông, không phải chú thật sự cho rằng bà ta che chở ông, tôi sẽ không dám động đến ông đấy chứ? Ông còn không biết tính của tôi sao?", Du Tử Uyên rõ ràng tức giận rồi, nói hết câu, u ám nhìn chằm chằm chú Đông.
Trên mặt ông ta lộ ra nụ cười một lần nữa: "Nếu cậu chủ cảm thấy lão bộc không tôn kính, cậu có thể tùy ý phạt tôi, nhưng chuyện này cũng không phải chỉ là suy nghĩ của tôi, cậu nên hiểu được!"
Du Tử Uyên nghe nói như vậy, trong con ngươi lạnh lẽo lóe ra mấy phần không cam lòng và oán hận! Nhưng cuối cùng lại di chuyển ánh mắt không nhìn chú Đông nữa.
Nhớ đến người phụ nữ đã sinh ra và nuôi dưỡng cậu ta, tâm trạng của Du Tử Uyên rất phức tạp.
Vừa sợ! Vừa yêu! Lại vừa kính... Vừa hận!
Cậu ta vẫn luôn muốn chứng minh bản thân mình, nhưng giống như con khỉ họ Tôn mãi mãi không trốn thoát khỏi năm ngón tay của Như Lai, Du Tử Uyên không bao giờ trốn thoát được sự theo dõi, bị người phụ nữ kia siết chặt trong tay!
Chống lại sao? Cũng chỉ phí công! Nghe lời sao? Du Tử Uyên lại không làm được!
Cảm giác mất hết sức lực này, giống như có giòi trong xương, khiến cho cậu ta thường xuyên giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.
Thậm chí có khi, Du Tử Uyên còn cảm thấy mình sống chẳng qua như cái xác không hồn!
Tính cách vặn vẹo thậm chí có chút tự làm khổ mình kia được tạo thành, có quan hệ rất lớn với người phụ nữ kia!
Bởi vì nhiều khi, cậu ta chỉ có thông qua cách đó mới cảm giác được mình vẫn còn đang sống!
Biết đau! Biết khổ sở! Mới có cảm giác của người bình thường!
Ông ta nhìn vẻ mặt Du Tử Uyên chậm rãi thay đổi, biết cậu ta đã suy nghĩ rõ ràng rồi, tiếp tục nói: "Tôi đã điều tra xong, cũng đã sắp xếp xong rồi! Cậu chỉ cần làm theo là được rồi!"
Du Tử Uyên nghe nói vậy đột ngột đứng dậy, giống như thú hoang nhìn chằm chằm chú Đông, rõ ràng là cậu ta rất tức giận.
Nhưng vẻ mặt ông ta rất bình tĩnh.
Cuối cùng, Du Tử Uyên đứng dậy từ bỏ đấu tranh, hít thở sâu ngăn chặn cảm xúc sắp nổ tung của mình.
Mà lúc này trong biệt thự nào đó ở phía xa của tỉnh.
Chu Ngọc Hành đang ở trong phòng làm việc, ngồi đối diện với người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi, đẹp trai nho nhã, không giận vẫn oai phong, rất có khí thế.
"Bố! Con cảm thấy chuyện này có thể làm được!", anh ta nói.
Chu Ngọc Hành ngồi đối diện với bố mình Chu Trị Bình, ông ta mặt không chút thay đổi, trong đầu đang nhanh chóng tính toán được mất.
Là người quản lý về mặt nguồn năng lượng của tỉnh, Chu Trị Bình nắm được, sắp tới nhà họ Tào quyết định muốn hợp tác nguồn năng lượng mới với nhà họ Bạch, có điều từ việc ông ta hiểu rõ tình hình cho thấy, bất kể là quan hệ cá nhân hay hợp tác làm ăn giữa hai nhà, trong quá khứ đều rất ít qua lại.
Sở dĩ việc ký kết hợp tác vẫn luôn bị trì hoãn, là vì lần trước Tào Thanh Nguyên bị ám sát đã bị thương nặng.
Lúc này, con trai Chu Ngọc Hành lại đưa ra đề nghị muốn tham gia chia phần với hạng mục mới của Bạch Thị, Chu Trị Bình cảm thấy không phải là không thể, có điều cần phải cân nhắc đến ảnh hưởng phía sau chuyện này.
Thấy bố mình không tỏ thái độ gì, anh ta cũng hơi sốt ruột tiếp tục khuyên nhủ: "Bố, con biết bố bận tâm đến nhà họ Tào, sợ rằng họ hiểu lầm là chúng ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng con nhận ra, hẳn là nên đứng từ góc độ khác để nhìn nhận chuyện này, nhà họ Tào và Bạch Thị không tốn một đồng nào lại có thêm một người có quan chức! Mối làm ăn này không lỗ đâu!"