Nhưng mà bây giờ cô cũng đã biết một chút về bản lĩnh của Trần Hạo rồi, cũng không quá lo lắng về sự an toàn của anh.
Sau khi suy nghĩ một đống thứ linh tinh trong đầu, Bạch Phi Nhi lại nghĩ tới lời Trần Hạo nói, cưỡng hôn sẽ hôn lại, cắn người sẽ cắn lại!
Cô không nhịn được tức giận: “Tên vô sỉ này!”
Mà lúc này, Trần Hạo đã bị Mạc Tiểu Nhiễm lái xe lao vùn vụt đưa về cục cảnh sát.
Về cục cảnh sát rồi, chuyện thứ nhất mà cô ta làm chính là đưa Trần Hạo vào phòng thẩm vấn.
Mà lúc này ở trong phòng thẩm vấn, cấp dưới đã sớm chuẩn bị xong tài liệu chứng cứ rồi.
Sau khi Trần Hạo ngồi xuống, Mạc Tiểu Nhiễm liền đập tài liệu xuống trước mặt anh, hung dữ nói: “Trần Hạo, anh cũng có hôm nay ư? Lúc anh lợi dụng tôi có nghĩ tới sẽ có ngày tôi đưa anh vào đây không!”
Anh cười tủm tỉm lấy thuốc lá trong túi ra châm: “Cô Mạc, cô thản nhiên dùng việc công để báo thù riêng như thế, đúng là khiến người ta phải kính nể!”
Cô ta nói: “Mạc Tiểu Nhiễm tôi là ai chứ, có ai ở trong cục cảnh sát là không biết? Ai dùng việc công để báo thù riêng? Lần này tôi có rất nhiều chứng cứ!”
Trong lúc nói chuyện, cô ta còn lắc lắc một tập tài liệu trong tay mình như để khoe khoang.
Trần Hạo thì lơ đễnh nhả khói.
“Anh có quan hệ thế nào với Giang Chiến Thiên? Có phải anh là người đứng sau thế giới ngầm ở La Thành không? Có phải việc Thiên Khôi sụp đổ là anh làm hay không?”, Mạc Tiểu Nhiễm tiến lên, đi thẳng vào vấn đề, lạnh giọng hỏi.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Cô Mạc, cô muốn nói xấu tôi cũng nên tìm lí do hợp lý một chút chứ? Con mắt nào của cô trông thấy tôi là người phía sau Giang Chiến Thiên? Cô có chứng cớ gì nói tôi tham gia vào việc Thiên Khôi bị hủy diệt không?”
Mạc Tiểu Nhiễm cười một tiếng: “Muốn chứng cứ đúng không? Nhìn xem đây là cái gì?”
Nói xong, cô ta vứt một đống ảnh xuống, đều là cảnh tượng Trần Hạo gặp Giang Chiến Thiên.
Trần Hạo cười tủm tỉm lật từng tấm ra xem: “Ồ! Cái này là ai chụp? Kỹ thuật không tệ, chụp tôi đẹp trai thế kia!”
“...”
Mạc Tiểu Nhiễm không còn gì để nói.
“Nghiêm túc một chút, chỗ này là phòng thẩm vấn!”
“Nghiêm túc cái gì? Tôi chỉ cảm thán một tiếng mà thôi, chẳng lẽ chỉ cho phép cảnh sát mấy người bôi nhọ công dân tốt như tôi, mà không cho tôi nói chuyện sao!”
“Trần Hạo...”, Mạc Tiểu Nhiễm lại vỗ mạnh lên bàn một cái, suýt nữa thì nổi giận.
Cảnh sát ở phía sau nhẹ nhàng vỗ Mạc Tiểu Nhiễm, ra hiệu có rất nhiều chứng cứ, không cần tức.
Lúc này cô ta mới hít sâu một hơi, kiềm chế cơn tức của mình.
“Anh cho rằng anh không thừa nhận là được sao? Anh hãy xem đây là cái gì?”
Mạc Tiểu Nhiễm lại ném ra một tập tài liệu, đều là chứng cứ anh có mặt ở La Thành lúc Thiên Khôi La Thành bị hủy diệt.