trở thành một kẻ vô cùng đáng thương.
“Anh họ! Anh tới rồi, hai đứa khốn kiếp người của Bạch thị này nói nhà họ Hạ
chúng ta là rác rưởi, còn bôi nhọ anh. Em không đồng ý liền bị bọn chúng đánh!
Anh xem, bọn chúng đánh em thành như thế nào!”
Lạc Thuật Thành chỉ vào mặt mình mà rơi lệ, nhưng trong lòng lại tự mãn mắng:
“Đồ ngu ngốc! Xem các người sẽ chết như thế nào!”
Kết quả, Hạ Hành Bắc liếc mắt về phía trước, ánh mất hướng về phía Trần Hạo hỏi:
“Cậu nói anh ta đánh cậu?”
Lạc Thuật Thành gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, hắn ta đã bắt đầu hình dung ra
cảnh Trần Hạo quỳ xuống van xin lòng thương xót sau khi bị dạy cho một bài học.
“Vậy anh ta đánh cậu ở đâu?
“Anh ta đánh vào mặt em, anh xem nó sưng tấy lên này!” “Vậy có phải anh ta đã đánh như thế này không?”
Hạ Hành Bắc đột nhiên thay đổi sắc mặt, giơ tay lên cao rồi giảng cho Lạc Thuật
Thành một cái bat tai.
Âm thanh bạt tai giòn giã vang lên, Lạc Thuật Thành bị vả lệch mặt đứng sững tại
chỗ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra!
Tại sao mình lại bị đánh? Anh họ lại vì hai người ngoài mà đánh mình? Tại sao? Lạc
Thuật Thành trưng ra gương mặt đầy khó hiểu!
Khi Lạc Thuật Thành còn đang sửng sở, Hạ Hành Bắc đã tức giận bước tới, vả vào
nửa mặt còn lại của Lạc Thuật Thành.
Lạc Thuật Thành chết trận tại chỗ.
Hạ Hành Bắc sợ hãi nhìn về phía Trần Hạo nói: “Trần đại sư! Xin anh hãy tha thứ
cho nhà họ Hạ vì đã vô lễ, tôi sẽ cho anh một lời giải thích “
Lạc Thuật Thành hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Anh họ của hàn ta tại sao lại vì cái tên khố rách áo ôm đó mà làm hết tất cả những
chuyện này?
Trần Hạo thờ ơ nói: “Chuyện tôi có tha thứ hay không tha thứ cho nhà họ Hạ, thì
phải xem cậu giải quyết thế nào đã!”
Hạ Hành Bắc rất khó chịu, cậu ấy đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể tiếp cận
Trần Hạo, không ngờ lại bị một tên ngu ngốc như Lạc Thuật Thành phá đám, lúc
này cậu ấy rất muốn gϊếŧ chết Lạc Thuật Thành!
Lạc Thuật Thành lúc này mới phản ứng lại, che mặt gào thét: “Anh họ, anh thật sự
đánh em vì thăng khốn này?” Hạ Hành Bắc cười lạnh nghĩ, đánh cậu sao? Cậu nên thắp nhang cảm tạ tổ tiên vì
tôi đã không gϊếŧ cậu đấy! Thắng ngu!
“Từ hôm nay, cậu bị điều tới chi nhánh Hắc Phil
“Cái gì? Anh họ, anh điên rồi sao? Chuyển em đến nơi khỉ họ cò gáy đó? Rồi anh
định giải thích với mẹ của em như thế nào?”
“Giải thích? Giải thích cái gì? Nếu như dì ấy cảm thấy không nỡ, thì tôi sẽ cho dì ấy
đến Hắc Phi cùng với cậu luôn!”
“Anh… Lạc Thuật Thành tức giận gầm lên: “Em sẽ nói cho cậu biết chuyện đã xảy
ra ngày hôm nay, để xem sau đó anh sẽ giải thích như thế nào!”
Hạ Hành Bắc khinh thường nhìn Lạc Thuật Thành, thầm nghĩ, bố của cậu ấy tôn
kính Trần Hạo như một vị Phật sống! Còn mong ông ấy sẽ giúp một người xúc
phạm đến Trần Hạo sao? Đúng là ngu hết chỗ nói:
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của thư ký: “Các người là ai? Không
được vào trong!”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Thân ngoài cửa, Lạc Thuật Thành lại nở nụ cười:
“Các người có biết tôi đã ký tên cho ai thuê cửa hàng không? Con mẹ nó chứ! Dám
đánh tôi? Tôi sẽ không để cho các người đạt được bất cứ thứ gì!”
Nghe vậy, Hạ Hành Bắc khẽ cau mày, Lạc Thuật Thành này thật không biết sống
chết
Nhìn thấy Lâm Thân đi vào, Lạc Thuật Thành liền chạy tới đón chào.
“Ông Lâm, ông tới rồi, chính là tên khốn kiếp này đã đánh tôi, ông mau giúp tôi
dạy cho nó một bài học. Hôm nay tôi phải cho nó biết, dám động tới Lạc Thuật
Thành này thì phải trả giả như thế nào!”
Lâm Thân giả vờ lên mặt, nhưng khi vừa nhìn thấy Trần Hạo đang ngồi ở trên số
pha nở nụ cười đùa cợt, ông ta liền bị sét đánh choáng váng tại chỗ!
“Trần… Trần đại sư…”
Khi Lâm Thân nhìn thấy Trần Hạo, hai chân của ông ta mềm nhũn cả ra l
Đây chính là tiểu tông sư cường bạo đã tùy ý hành hạ người khác cho đến chết! Lạc
Thuật Thành lại nhằm người này làm mục tiêu trả thù sao? Hắn ta bị ngu à!
Trần Hạo nở một nụ cười tàn ác, nói: “Nghe nói ông muốn dạy cho tôi một bài
học?”
“Nói bậy… ai dám tung tin đồn thất thiệt như vậy, đúng là vu khống!”
“Ồ..”, Trần Hạo giễu cợt nói khi nghe thấy điều này.
Sống lưng Lâm Thân ướt đẫm mồ hôi, trong nháy mắt đã thấm ướt hết áo quần,
hốt hoảng nói: “Chuyện này hoàn toàn không phải là sự thật! Tôi làm sao dám
khiêu chiến với Trần đại sư chứ?”
“Vậy ông thử nói tôi nghe xem, cửa hàng mà Bạch thị chọn đã xảy ra chuyện gì
vậy?”, Trần Hạo hỏi.
“Cửa hàng…”, Lâm Thân muốn phát điên lên được, lúc này mới nhận ra Trần Hạo
ở đây vì việc thuê cửa hàng, suýt chút nữa là ông ta đã gây ra một việc khiến cho
mình phải hối hận rồi!
“Ông không biết sao?”, Trần Hạo nói với nụ cười mở rộng.
Lâm Thân tè cả ra quần, cái chết bi thảm của Lôi Thiên Tuyệt vẫn còn hiện rõ trước
mắt của ông ta! Chỉ có kẻ ngu mới muốn chống lại Trần Hạo mà thôi!
Lập tức, Lâm Thân đem thỏa thuận vừa rồi của ông ta và Lạc Thuật Thành xé đi, tự
vả vào mặt mình một cái thật đau.
“Tôi sai rồi, tôi đáng chết… Trần đại sư, nếu như tôi biết cậu cũng muốn cửa hàng
này, thì tôi làm sao dám…”
Cú tự vả mặt cực vang đó của ông ta khiến mọi người trong phòng đều bàng hoàng.
Hạ Hành Bắc nhìn Trần Hạo, lại có thêm nhận thức mới về anh.
Nhà họ Hạ giống như một người khổng lồ ở Hải Dương và ngay cả toàn tỉnh, Lâm
Thân là con chó của nhà họ Hạ, lại quỳ xuống liếʍ ɭáρ dưới chân của Trần Hạo
ngay trước mặt người nhà họ Hạ, thì cũng có thể phần nào thấy được vị trí của
Trần Hạo lúc này.
Trương Mạn cũng ngẩn người, nghĩ mãi không hiểu, tại sao cái người được Lạc
Thuật Thành tầng bốc đến tận trời này hình như còn không sợ nhà họ Hạ, nhưng
lại run sợ trước mặt Trần Hạo như vậy, chẳng lẽ Trần Hạo còn đáng sợ hơn nhà họ
Hạ?
Kẻ kinh ngạc nhất chính là Lạc Thuật Thành, lúc này hắn ta hoàn toàn sững sờ,
không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt
Tay chân thân tín của ông hai Hạ ở phía bắc thành phố đã thực sự phải quỳ xuống
và tự vả mạnh vào mặt mình? Tôi có phải đang nằm mơ nữa không?
“Cút…”, Trần Hạo lạnh lùng phun ra một chữ.
Ngay lập tức, Lâm Thân như sắp dập đầu quỳ lạy đã nhanh chóng quay người bỏ
chạy.
Một lúc lâu sau, Lạc Thuật Thành mới vội vã đuổi theo ra ngoài.
“Ông Lâm, ông điên rồi sao? Cứ như vậy mà rời đi?” Lạc Thuật Thành đuổi kịp
Lâm Thân trước thang máy.
Lâm Thân dừng lại, liếc nhìn Lạc Thuật Thành
đầy thương hại, ông ta muốn nói rõ sự tình, nhưng nghĩ đến ác thần Trần đại sư
kia đã không cho phép, vì vậy ông ta đành nuốt hết những lời định nó vào trong.
“Cậu… tự mình lo liệu đi!”
Chỉ buông lại một câu, Lâm Thân vội vàng bước vào thang máy vì sợ có người đuổi
theo.
Thang máy đóng cửa chậm rãi đi xuống lầu, Lâm Thân thở phào nhẹ nhõm lẩm
bẩm nói: “Tôi điên sao? Không biết ai mới là đồ điên! Thứ ngu xuẩn!”
Mà giờ phút này trong phòng làm việc, Đường Vân Khuê cũng chấn động, trong
lòng càng thêm kiêng sợ vị khách quý của cậu chủ Hạ.
Ông ta quay đầu dặn dò cấp dưới: “Mau tìm người soạn thảo hợp đồng này cho
đàng hoàng!”
Hạ Hành Bắc xua tay chặn lại: “Hợp đồng cái gì, mau đi soạn thảo thỏa thuận
chuyển nhượng, cửa hàng này tặng cho Trần đại sư!”
Cái gì? Nghe đến đây, Đường Vân Khuê trở nên đờ đẫn, sự kiêng sợ của ông ta đối
với Trần Hạo đã được nâng lên một tầm cao mới!
Trương Mạn càng thêm kinh ngạc vì tình huống trước mắt.
Có thể khiến cho cậu chủ nhà họ Hạ khách khi tặng không cửa hàng, còn hung
thần Lâm Thân thi phải quỳ xuống van xin lòng thương xót, Trần Hạo… anh rốt
cuộc là ai?
Trần Hạo cười nhạt đứng lên: “Hợp đồng soạn thảo xong rồi thì gửi thẳng cho
Bạch thị đi!”
“Vâng…, Hạ Hành Bắc cung kính nói.
Mọi việc xong xuôi, thấy Trần Hạo đứng dậy rời đi, Hạ Hành Bắc nhanh chóng nói:
“Trần đại sư, lần trước anh tìm ra ngọc lục bảo, điều này đã khiến cho nhà họ Hạ
chúng tôi kinh ngạc. Đây là thẻ Đế Vương Chí Tôn, sau này hễ là cơ nghiệp của nhà
họ Hạ thì anh đều có thể tới mua hàng miễn phí”
Trần Hạo thản nhiên cầm lấy tấm thẻ.
Hạ Hành Bắc lại nói: “Mấy ngày sau sẽ có một cuộc họp thẩm định ở Hải Dương,
tôi muốn mời Trần đại sư đến giúp đỡ, không biết anh có thời gian không?”
“Được rồi!”, Trần Hạo khẽ gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi tới trước cửa thang máy.
Hạ Hành Bắc lễ phép chấp tay chào: “Cung tiến Trần đại sư!”
Trần Hạo gật đầu, dẫn Trương Mạn lúc này vẫn còn đang thất thần, hai người đi
vào thang máy.
Sau khi hai người rời đi, Đường Vân Khuê không nhịn được mà hỏi: “Cậu chủ, Trần
đại sư đó là ai?”
Hạ Hành Bắc cười đáp: “Một người có sức mạnh phi thường mà ông không dám
đừng nói cậu chỉ là em họ của tôi, cho dù có là em ruột của tôi thì cũng phải bị
nghiêm trị!”