Mọi người hít khí lạnh, nhưng có một số người không phục, bọn họ thầm nghĩ, tất cả mọi người đều là đội viên, có địa vị ngang hàng với nhau, dựa vào cái gì mà Thái Hạo Thanh có thể quyết định mọi thứ!
Rầm! Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu bọn họ, Thái Hạo Thanh đã dẫm mạnh một chân xuống đất, sau đó mọi người hoảng sợ nhìn thấy mặt đất xuất hiện vết nứt, lấy Thái Hạo Thanh là trung tâm nhanh chóng lan rộng ra.
Mấy người kia vừa có chút suy nghĩ không cam lòng, bây giờ đã chịu thành thật hơn.
“Còn có, các cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này không được có thái độ không tôn trọng đối với huấn luyện viên Trần! Nếu không, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho các cậu!”
Thạch Việt buồn bực nói: “Thái Hạo Thanh, tại sao cậu lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy? Có phải lúc một đấu một cậu thua rất thảm không?”
Trong mắt Thái Hạo Thanh lộ ra vẻ kinh hãi: “Nếu anh Trần không phải là huấn luyện viên của chúng ta, căn bản là tôi không có tư cách đánh nhau với anh ta! Huấn luyện viên Trần… là thần!”
Nghe xong, mọi người kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời hít khí lạnh!
Mễ Quả Quả thì do dự nửa ngày mới cắn môi đuổi theo ra ngoài cửa.
Chỉ tiếc, sau khi cô ấy chạy ra ngoài thì làm gì còn bóng dáng của Trần Hạo nữa.
Mễ Quả Quả mất mát nhìn phương hướng anh rời đi, không thể xoá được hình bóng của Trần Hạo ở trong lòng.
Cô ấy thầm nghĩ, Trần Hạo, anh thật sự không nhìn thấy tôi, hay là…trong lòng anh căn bản không có vị trí cho tôi?
Bị Trần Hạo khinh thường, Mễ Quả Quả rất khó chịu, trong lòng cực kì phức tạp!
Trần Hạo, tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ không để cho anh xem thường! Tôi sẽ cố gắng, chờ lúc anh đến, nhất định tôi phải khiến anh nhìn thẳng vào tôi!
Lúc Mễ Quả Quả đang âm thầm hạ quyết tâm, trên đường đi đến sân huấn luyện trường học, Vương Đĩnh và Diêm Diệu Dương đang cười đùa trò chuyện.
"Ông nói xem lát nữa có người vội vàng đến bảo chúng ta gọi giúp xe cứu thương không?”, Vương Đĩnh cười lạnh.
Diêm Diệu Dương cười ha ha nói: “Trong tiểu đội này có rất nhiều nhân tài, Thạch Việt là thiên tài về chiến thuật cơ quan, Trịnh Thông bắn súng như thần, Thái Hạo Thanh kia thì còn là cao thủ đỉnh cao, chắc tôi còn không phải là đối thủ của cậu ta! Cho nên, tên Trần Hạo này chết chắc rồi!”
"Thật sao?”, Vương Đĩnh nghe được tin tức này thì hớn hở hỏi.
"Sao tôi phải lừa ông chứ!”, Diêm Diệu Dương nói.
Sau đó hai người nhìn nhau cười to, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Trần Hạo bị thương đầy người.
Kết quả, bọn họ còn chưa cười được mấy giây, Trần Hạo đã chậm rãi đi tới từ cuối đường.
Nhìn anh nào có giống như gặp phải chuyện gì, đừng nói thiếu tay thiếu chân, trên người còn chẳng có chút bụi bặm nào, đi vào thế nào thì đi ra thế đó!
Vương Đĩnh kinh ngạc đến mức nghi ngờ vào cuộc đời, không phải người của tiểu đội đều là những kẻ cứng đầu hơn nữa còn cực kì khủng bố sao?
Làm sao tên này lại bình yên ra ngoài như thế chứ?
Diêm Diệu Dương cũng không thể tin nổi: “Chuyện này…sao có thể như thế được?”
Trần Hạo thì hoàn toàn coi hai người là không khí, vừa gọi điện thoại vừa đi lướt qua bên cạnh bọn họ.
"Hiệu trưởng Phòng, tôi đã giải quyết những học viên kia rồi, ông phái một chiếc xe ra, tôi có chuyện khác cần đi trước!”
Phòng Nghĩa Dung nghe nói như thế thì cực kì kinh ngạc, vô ý thức nhìn thời gian trên điện thoại, không thể tin hỏi: “Không đến nửa giờ đã làm xong rồi?”
"Yên tâm, bọn họ sẽ tự giác huấn luyện, tôi đã dạy bọn họ hết thứ nên dạy rồi!”, Trần Hạo bình tĩnh nói.