Mục lục
Anh chồng khờ (full) - Trần Hạo - Bạch Phi Nhi (tác giả: Tinh Quân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Trần Hạo thì cười tủm tỉm đứng dậy, ánh mắt lướt qua biển lửa, sau đó quay người đi về phía cổng.  

 

Marausu và một đám kiếm khách đi chỉnh tề sau lưng anh, người áo đen đi cuối cùng.  

 

Lúc một đám người với khí thế kinh khủng đi ra khỏi Sồ Phượng lầu thì nơi đây đã thành một biển lửa!  

 

Ai cũng không nghĩ tới, kết cục sau cùng của Sồ Phượng lầu nổi tiếng khắp Lưỡng Giang là bị cho một mồi lửa thế này.  

 

Lúc này, không ít người chạy trốn ra ngoài nhìn Sồ Phượng lầu ngập trong ánh lửa, đều thổn thức trong lòng.  

 

Bọn họ sẽ nhớ mãi một đám người sắc bén ngang ngược được Trần Hạo cầm đầu.  

 

Biểu tượng của bọn họ, mặt mũi của bọn họ với thế giới ngầm ở tỉnh do Thiên gia cầm đầu đã sắp biến mất rồi sao?  

 

Mọi người nhìn thấy ngọn lửa hừng hực kia, mơ hồ ý thức được một thời đại sắp kết thúc.  

 

Sau khi ra ngoài, đám người cung kính tiễn Trần Hạo lên xe, anh vừa đi đến bên cạnh xe, đã cảm giác được bên cạnh xe có sát khí, liền cong khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm.  

 

Cảm giác này mới xẹt qua trong lòng, một bóng người đã xuất hiện, dí súng vào cổ Trần Hạo.  

 

“Không được nhúc nhích!”  

 

Người tới không phải là Mạc Tiểu Nhiễm thì là ai?  

 

Trần Hạo cạn lời nhìn người phụ nữ này, nghĩ thầm cô ta đúng là dai như đỉa, vậy mà cũng có thể đuổi kịp sao? Đêm không ngủ được sao?  

 

Giờ này rồi mà còn tra án, không sợ mình già đi hay nhỏ đi à?  

 

Trong mắt Marausu lóe lên ánh sáng, rút kiếm muốn chém về phía Mạc Tiểu Nhiễm.  

 

Trần Hạo phất tay ngăn cản ông ta, ông ta mới dừng lại.  

 

Sau đó, anh cười tủm tỉm nhìn Mạc Tiểu Nhiễm: “Thế mà cô còn có thể đuổi kịp, nói thật, bây giờ tôi cũng có chút bội phục cô rồi đấy!”  

 

Mạc Tiểu Nhiễm cười lạnh: “Hừ! Lần này bị tôi tóm gọn rồi đúng không? Để tôi xem anh còn ngụy biện kiểu gì!”  

 

Lúc hai người đang nói chuyện, người áo đen tinh nhuệ nhà họ Hạ, Marausu và đám kiếm khách đã bao vây cô ta.  

 

Mạc Tiểu Nhiễm nhìn xung quanh, cảnh cáo: “Mấy người chớ làm loạn, nếu không tôi sẽ nổ súng!”  

 

Trần Hạo tức giận nói: “Nổ súng? Được thôi! Cô nổ đi!”  

 

Vừa nói, anh còn vừa dí cổ mình vào họng súng.  

 

“Trần Hạo, đừng khích tôi, anh nghĩ tôi không dám sao?”, Mạc Tiểu Nhiễm cả giận nói.  

 

Trần Hạo lại không e ngại, không lùi mà tiến tới, bức bách từng bước một: “Nổ súng đi? Làm sao không bắn? Cô còn là đội trưởng đội cảnh sát đấy? Cô là Mạc Tiểu Nhiễm rất căm ghét cái ác cơ mà, làm sao… Không dám à!”  

 

Trong lúc nói chuyện, Mạc Tiểu Nhiễm đã bị Trần Hạo ép phải lùi lại từng bước một.  

 

Nổ súng? Không phải cô ta không dám, mà là không muốn!  

 

Cô ta là cảnh sát, có sự cố chấp của mình, cô ta cho rằng tất cả tội ác đều phải bị xét xử, dùng pháp luật để khoan dung cho tội phạm sau đó tuyên bố trừng phạt, mới là sự tôn trọng với pháp luật.  

 

Cho nên lúc bắt tội phạm, chỉ cần tính mạng mình không bị uy hiếp, Mạc Tiểu Nhiễm sẽ không lựa chọn nổ súng.  

 

Bởi vì ở trong nhận thức của cô ta, nổ súng? Chính là cô ta đang trừng phạt tội phạm thay thế pháp luật.  

 

Ngay lúc trong đầu cô ta đang rất phức tạp, Trần Hạo càng không ngừng tiến lên đẩy cô ta vào góc chết.  

 

Lúc này, ngược lại

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK