Mục lục
Anh chồng khờ (full) - Trần Hạo - Bạch Phi Nhi (tác giả: Tinh Quân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các người nhìn vết ngọc này đi,... ở đây… ui cái chất lượng… cái hình dáng này!” 

Im lặng cả buổi, Andrew chỉ có thể nói chữ được chữ mất. 

Những người tham gia tranh giải trố mắt nhìn nhau, ai cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ lại không tùy tiện sinh lòng nghi ngờ. 

Biết đấy, Andrew là trưởng ban giám khảo cuộc thi lần này, dẫu có đắc tội ai thì cũng đừng nên đắc tội anh ta. 

Một đám giám khảo trợn mắt há hốc mồm, Andrew là trưởng ban giám khảo, anh ta không chỉ có danh tiếng hơn bọn họ, mà còn có tài hơn họ nữa, Andrew nói đây là hàng xịn, nếu họ phản bác thì những tham gia giải thưởng này sẽ nhìn bọn họ thế nào? Nếu lan truyền trong giới thì những đồng nghiệp khác sẽ dùng ánh mắt gì nhìn bọn họ? 

Trong nháy mắt, một đám giám khảo không biết mình nên làm gì nữa. 

Nếu bác bỏ nó, chắc chắn sau này sẽ có người bảo họ ngu dốt. Thậm chí còn có người mắng họ không có hiểu biết gì về châu báu, anh Andrew đã nói đó là hàng tốt, anh nói không, đó là anh nghi ngờ Andrew? Các anh có tư cách gì nghi ngờ Andrew chứ? Người đã thắng vô số giải thưởng lớn ở Loba đấy! 

Nghĩ đến đây, ban giám khảo vừa bực bội vừa phiền não. 

“Ơ…”, khi không khí im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi, có một tên đến đây tham gia giải chỉ vì nịnh bợ Andrew và làm thân với ban giám khảo kêu lên: “Tôi thấy rồi, các người nhìn này, đường uốn lượn của khối ngọc này trông có giống đường cong của thiếu nữ thuần khiết không?” 

Andrew nghe câu nhắc nhở này bèn quan sát cẩn thận hơn, hình như nó khá giống đấy, anh ta tựa như biết mình nên nói gì. 

“Vương đại sư thật tinh mắt, đúng đấy, tuy ngọc này nhìn ngoài hơi gồ ghề, còn có chút màu xanh, nhưng trên thực tế tuổi thọ của nó ít nhất là một trăm năm, điều tuyệt vời hơn là dáng hình này, nó như phô bày ra hình ảnh một thiếu nữ thướt tha, yểu điệu, đang nhảy những bước nhảy uyển chuyển, mềm mại, vóc dáng thiếu nữ ấy khiến tôi trầm luân, đường cong lả lướt, hãy nhìn xem, nhìn thiếu nữ này có giống đang nhảy một vũ điệu rung động lòng người không, lại đây nào, lại đây phát huy trí tưởng tượng của mọi người, tác phẩm này có đẹp hay không?” 

Dưới đài, người dự thi của các công ty cũng ngơ ngác. 

Trong đầu họ thầm nghĩ từ khi nào tác phẩm dự thi lấy kỹ thuật điêu khắc và sáng tạo làm chuẩn mực lại trở thành so bì trí tưởng tượng vậy? 

Lẽ nào đây là xu hướng thịnh hành của Loba thời nay sao?

Chương 476: Anh có biết điều này sẽ mang đến nhiều phiền toái hơn không?

“Phải phải… anh Andrew nói không sai, nghe lời của vua còn hơn mười năm đèn sách!” 

“Đúng đúng! Anh nhìn này, hình dáng của nó mới đẹp nhường nào, thật là trừu tượng! Đây chính là cấp độ cao nhất của trường phái trừu tượng!”  

Một đám giám khảo tung hô, khen ngợi làm Andrew cảm giác được sống lưng mình ướt đẫm mồ hôi. 

Còn Loan Hi thì ngơ ngác, anh ta nghĩ thầm, trường phái trừu tượng gì vậy? Thật hay giả đó? Sao càng lúc mình càng cảm thấy nó giống trường phái gió chiều nào xoay chiều đó thế? 

Có lời khen của Andrew với ban giám khảo, mọi người bắt đầu tuôn tới tấp những lời ngợi khen, giống như nước sông cuồn cuộn đổ ra đại dương không bao giờ cạn. 

Mà trong phòng bao trên lầu hai, bà Hình đang quan sát hết tất cả mọi việc thì sốc nặng. 

“Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao Andrew lại về phe chúng? Đây không phải là đang nói dối trắng trợn sao? Trường phái trừu tượng quỷ gì thế, trừu tượng cái đầu cha cậu! Khối ngọc này chỉ là hàng rẻ tiền mua mười đồng ngoài vỉa hè, cứ như cậu nói thì tương lai của giới châu báu nữ trang này không cần đến thiết kế nữa mà để cho khách hàng phát huy trí tưởng tượng! Đồ khốn kiếp!” 

Bà Hình nổi điên, nhưng tình thế bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. 

Bà ta biết dẫu cho giờ có đi xuống tìm Loan Hi cũng vô dụng, mà ngược lại còn cho mọi người suy đoán mình đang nhắm vào Diệc Hiên, tin tưởng đoạn ghi âm và những lời Trần Hạo nói. 

Bà Hình cắn răng nuốt cơn tức này xuống bụng, rồi hung ác nói: “Hãy đợi đấy, tôi không để yên đâu!” 

Vào lúc này, ở dưới lầu, một đám người thi nhau chen lấn mở lời ngợi ca tác phẩm của Diệc Hiên. 

Hình như nơi đây sắp trở thành đại hội tâng bốc Diệc Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK