Bạch Tử Húc đang tìm cơ hội gỡ vốn ở dưới nhìn thấy người tới quay đầu chạy ngay.
Chỉ đáng tiếc anh ta vừa quay người thì bị một người đàn ông có cơ thể vạm vỡ chặn lại và đấm một cú vào bụng. Sau đó Bạch Tử Húc ngã gục xuống đất như một con tôm.
Lõi Cửu Chỉ thấy vậy cau mày: "Xem ra là không cản được rồi, Lục Bách Vạn đã đến!"
Sắc mặt thuộc hạ Tiểu Tứ cũng khó coi: "ông chủ, bọn họ cõng khai gây chuyện như vậy, chúng ta có cần làm gì không?"
Lôi Cửu Chỉ nói: "Xuống xem rồi nói!"
Nói xong, Lôi cửu Chỉ đi xuống tầng dưới, Trần Hạo hờ hững đi theo.
Sau khi Bạch Tử Húc bị đánh, kêu gào lên: "Bọn mày làm gì đó? Tao là người nhà họ Bạch..."
Bang bang bang! Người của Lục Bách Vạn vừa đến đã hầu hạ bạt tai, một trận đánh dữ dội diễn ra, Bạch Tử Húc khóc lớn.
Hắn hống hách sờ điếu thuốc ngậm trong miệng: "Đã nợ tiền không trả còn lý do hả, mày tưởng trốn ở đây thì tao không tìm được mày sao?"
Một đám người tay đấm chân đá, chưa đến nửa khắc, Bạch Tử Húc bị đánh đến nỗi không còn hình người, mặt sưng lên như đầu heo.
"Lục gia, tha mạng...Tha mạng, tôi nhất định sẽ trả tiền!”, Bạch Tử Húc xin tha, so với dáng vẻ hống hách ở trước mặt Trần Hạo trước đây tưởng như hai người khác nhau.
"Mày còn chưa trả được lãi tháng này, tao dựa vào đâu tin mày?", Lục Bách Vạn không vui nói.
"Tôi đảm bảo trong vòng ba ngày nghĩ cách trả lãi, một tuần trả hết tiền nợ, ông thấy được không?", Bạch Tử Húc cũng sẳp khóc, môi sưng như cái xúc xích.
"Mày đã nói câu này bao nhiêu lần rồi? Tao còn chẳng nhìn thấy một xu, không trả tiền
phải không? Tao đến Bạch thị đòi Bạch Phi Nhi! Tao xem nhà họ Bạch để mặt mũi vào đâu!"
Lúc này, Trần Hạo đã xuống tầng dưới cùng Lôi cửu Chí, Tống Sơn cũng đổi tiền trở về, không nhịn được hỏi: "Thế này phải nợ bao nhiêu tiền vậy! BỊ đánh thành thế kia?”
Lôi Cửu Chỉ nói: "Bạch Tử Húc ép Lục Bách Vạn trở mặt với tôi xông vào sòng bạc để bắt, ít nhất năm chục triệu trở lên, vay nặng lãi lãi mẹ đẻ lãi con, chắc tiền Bạch Tử Húc nợ đã là con số thiên văn rồi!”