“Hừ! Muốn lấy thì lấy đi, hiếm lạ gì chứ?”
Tuy Bạch Phi Nhi ngoài miệng nói vậy nhưng cũng vụng trộm ngắm anh, nói thật, anh mặc quần áo chỉnh tề thật sự rất soái.
Thấy bà xã vụng trộm ngắm mình, Trần Hạo cười ha hả: “Vợ này, sao em cứ phải trái lương tâm như thế. Ngoài miệng nói không hiếm lạ nhưng lại trộm ngắm anh. Vợ à, chẳng lẽ em cũng muốn bao dưỡng anh sao? Vô cùng hời đấy, chỉ cần để anh nấu cơm với làm ấm giường cho em là được!”
“Mơ đi…”
Bạch Phi Nhi ném lại hai chữ rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Trần Hạo đuổi theo phía sau: “Vợ à, làm ăn buôn bán cần phải thấu tình đạt lý! Em chỉ cần cho phép anh quay lại giường ngủ, anh nuôi em được mà! Này này, đừng chạy!”
Trần Hạo đuổi theo Bạch Phi Nhi đến cửa phòng, nhưng lại bị cô chặn ở ngoài cửa.
Rầm! Bạch Phi Nhi đóng mạnh cửa rồi nói: “Em muốn nghỉ ngơi lấy sức để đi tham gia buổi sơ tuyển, anh đừng làm phiền em!”
Trần Hạo chỉ có thể cười miễn cưỡng, trong đầu vừa nghĩ vừa tức giận, rồi lật đật trở về phòng.
Còn Bạch Phi Nhi thì ở trong phòng, lén lút hé miệng cười.
Thành thật mà nói, từ sau khi rời khỏi Hải Dương, rời xa Bạch Thị, tâm trạng Bạch Phi Nhi rất thoải mái hơn và không có nhiều áp lực như khi ở Hải Dương.
Trước những ngày tháng thong thả này, cô không nhịn được bèn nảy sinh ý tưởng trêu đùa Trần Hạo.
Bạch Phi Nhi tức giận thì cũng chỉ là xấu hổ quá thôi.
Trần Hạo trở về phòng, khi anh đang chuẩn bị đi tắm xong rồi nghỉ ngơi một lát, chuông điện thoại di động của anh bỗng reo lên.
Anh liếc nhìn thì thấy là Tô Hâm Dao gọi đến nên thuận tay nối máy.
“Ngôi sao lớn! Tìm tôi có việc gì?”, Trần Hạo cười hỏi.
“Trần Hạo à? Anh tới Ma Đô rồi à?”, Tô Hâm Dao hỏi.
Trần Hạo hơi bất ngờ: “Sao cô biết vậy?”
“Ha ha! Anh quên tôi là bạn thân của ai à? Anh cho rằng từng lịch trình hoạt động của mình có thể qua mắt tiểu yêu nữ được sao? Tất nhiên là cô ấy nói cho tôi biết rồi!”
“...”
Trần Hạo không nói gì, anh nghĩ thầm trong đầu Tiêu Nhất Phi thật biết kiếm chuyện cho mình mà.
“Có chuyện gì sao?”, Trần Hạo hỏi.
“Tôi đang ở Ma Đô quay phim nên định mời anh bữa cơm, anh đẹp trai này có nể mặt tôi không?”, Tô Hâm Dao nói.
Trần Hạo hơi ngạc nhiên, anh không ngờ rằng Tô Hâm Dao cũng ở Ma Đô, nghĩ mình đang lúc nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã đồng ý.
“Được! Cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở trường quay, để tôi phát định vị cho anh, anh đến rồi cùng nhau đi ăn được không?”
“Được! Đợi tôi!"
Trần Hạo nói xong, cúp điện thoại, không bao lâu sau, một tin nhắn chia sẻ vị trí đã truyền đến điện thoại của anh.
Trần Hạo cần điện thoại di động rồi bước ra ngoài.
Anh mượn một chiếc xe ở chỗ khách sạn rồi chạy thẳng đến Thành phố Điện ảnh và Truyền hình ở khu Hà Tây.
Sau khi đỗ xe trong bãi đậu xe của Thành phố Điện ảnh và Truyền hình, chưa tới mười phút, Trần Hạo đã đến trường quay số mười nơi Tô Hâm Dao đang đợi.
Anh đến đúng lúc buổi quay phim kết thúc.
Trần Hạo hỏi thăm nhân viên công tác mới biết Tô Hâm Dao đang ở phòng trang điểm, sau khi hỏi rõ vị trí, anh đi thẳng đến phòng trang điểm.
Bên trong phòng trang điểm, cô trợ lý nhỏ cười hỏi: “Chị Hâm Dao, từ trước đến nay em chưa từng thấy khi nào chị trang điểm đẹp như vậy cả, liệu có phải… có anh đẹp trai nào đến à?”