Đây là vấn đề đã làm đau đầu Vu Thừa Dân nhiều ngày qua, nếu như giải quyết được chuyện này, ông ta sẽ biến nguy cơ thành công lao, có thể nói là một hòn đá ném trúng hai con chim.
Đúng lúc này, Trần Hạo bỗng nhiên lên tiếng: “Thật buồn cười, Thuỷ Long Trận? Người được mệnh danh là một trong những bậc thầy phong thuỷ giỏi nhất La Tam Thanh, chẳng qua cũng chỉ có thế này thôi!”
Chẳng qua cũng chỉ có thế này thôi?
Đây là đang nói về La Tam Thanh sao?
Đám người xung quanh hoảng sợ không thôi, bọn họ nhìn Trần Hạo giống như đang nhìn một kẻ ngốc, có phải đầu óc của tên này có vấn đề rồi không?
Trương Tuần, thư ký của Vu Thừa Dân nhất thời quát lớn: “Cậu là ai? Cậu đang nói cái gì vậy? Thật vô lý!”
Lúc này, sắc mặt của Vu Thừa Dân cũng trầm xuống, ông ta cảm thấy nếu bởi vì Trần Hạo mà đắc tội với La Tam Thanh, người có thể giải quyết vấn đề, ông ta nhất định sẽ róc xương lóc thịt Trần Hạo, quả thực là không biết điều!
Nghĩ vậy, Vu Thừa Dân tức giận nhìn về phía Mễ Giang Hàn, dùng ánh mắt chất vấn ông ta, ý muốn hỏi tại sao lại đem một người như thế này đến đây.
Trịnh Tuần không nhịn được mà cười khổ, ông ta thầm nghĩ, cậu thanh niên này rất không biết chừng mực, người ta đã mời La Tam Thanh đến, không đuổi cậu ra ngoài là đã nể mặt Mễ Giang Hàn lắm rồi, bây giờ cậu ta nói như vậy chẳng khác nào đang kéo giá trị oán hận của mọi người đối với Mễ Giang Hàn lên cao hay sao?
Mễ Giang Hàn vô cùng tin tưởng Trần Hạo, đối mặt với sự tức giận của Vu Thừa Dân, ông ta chỉ có thể nói: “Nhất định là Trần đại sư có ý kiến khác, chúng ta cứ nghe thử một chút xem thế nào!”
“Nghe thử một chút? Nói nhảm! Một tên nhãi ranh như cậu ta thì làm sao có đủ năng lực để so sánh với La đại sư? Rốt cuộc là Mễ Giang Hàn ông tới đây để giúp đỡ hay là cố ý đến để gây phiền phức vậy hả?"
Vu Thừa Dân thêm hai từ cố ý trước cụm từ gây phiền phức, nhất thời làm thay đổi bản thất của câu nói vừa rồi.
Sau khi nghe thấy hai từ cố ý này, những người xung quanh biết Vu Thừa Dân đang cực kỳ tức giận, đồng thời bọn họ cũng tỏ thái độ nghi ngờ với mục đích của Mễ Giang Hàn.
Trần Hạo cười nhạt, anh không thèm để ý đến sự phẫn nộ của Vu Thừa Dân: “Ngay cả việc đây có phải là Thuỷ Long Trận hay không mà cũng đưa ra phán đoán sai lầm! Tôi nói ông ta chẳng có gì đặc biệt hơn người là đã để lại mặt mũi cho ông ta rồi!”
Người xung quanh nghe thấy lời nói của Trần Hạo ngày càng trở nên quá đáng, bọn họ không nhịn được mà quay sang nhìn nhau, họ cảm thấy người thanh niên này chắc chắn là bị điên rồi! Dám nói La Tam Thanh là người không đáng nhắc đến! Cậu ta có biết La Tam Thanh là ai không?
“Cậu…”, Vu Thừa Dân trừng mắt nhìn Trần Hạo, sắc mặt rất khó coi: “Chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch thì biết cái gì về phong thuỷ huyền học? Cậu có tư cách nói chuyện ở đây sao?”
Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt: “Có tư cách nói chuyện hay không, không đến lượt ông quyết định, mà là do bản lĩnh của tôi quyết định!”
Thấy Trần Hạo còn dám phản bác lại Vu Thừa Dân, mọi người xung quanh kinh ngạc đến há hốc miệng, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn về phía Mễ Giang Hàn.
Mặc dù Mễ Giang Hàn tin tưởng vững chắc vào bản lĩnh của Trần Hạo, nhưng anh trực tiếp phản bác lại Vu Thừa Dân như vậy làm cho ông ta không khỏi bất ngờ! Ngoại trừ việc mỉm cười gượng gạo thì hiện giờ ông ta cũng chẳng thể làm được gì.
Mà lúc này, La Tam Thanh ngược lại rất bình tĩnh, sau khi liếc mắt đánh giá Trần Hạo, gã ta liền cười nhạt: “Cậu thanh niên này cũng là người trong giới huyền học sao? Nếu như cậu đã không có cùng ý kiến với tôi thì cậu cứ nói ra ý của mình xem sao, cứ chỉ ra xem tôi sai ở chỗ nào!”