“Đương nhiên…đương nhiên!”
“Cảm ơn! Cảm ơn cậu Trần, cảm ơn cậu!”
Hai vợ chồng bọn họ liên tục bày tỏ thái độ, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Sau khi nói xong, hai người bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Trần Hạo, cảm giác như bản thân vừa may mắn sống sót sau tai nạn.
Trần Hạo nhẹ nhàng đảo mắt nhìn bọn họ: “Còn việc gì nữa không? Nếu không còn thì giải tán đi!”
“Phải phải… Hai vợ chồng chúng tôi không quấy rầy cậu Trần và chủ tịch Bạch nghỉ ngơi nữa! Chúng tôi đi trước, chủ tịch Bạch, đến lúc đó tôi sẽ đem hợp đồng bàn giao cổ phần công ty đưa đến Bạch Thị!”
Hai người khúm núm nói xong rồi hoảng sợ rời đi.
Tất cả những chuyện xảy ra sau khi hai người họ đi vào làm cho Bạch Phi Nhi cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ.
Trần Hạo bật cười nói: “Hai người này thật thú vị! Tự nhiên lại tặng không cho chúng ta ba mươi phần trăm cổ phần công ty!”
Bạch Phi Nhi nhìn chằm chằm Trần Hạo, ánh mắt kia giống như là đã nhìn thấu anh.
Trần Hạo sửng sốt, anh biết ánh mắt này của Bạch Phi Nhi là có ý gì.
Hai người kia cứ như vậy đến đây xin lỗi, sau đó còn dùng ánh mắt chờ mong tha thiết đưa cho bọn họ cổ phần công ty, giống như là sợ bọn họ không nhận, tất nhiên là có nguyên do.
Trần Hạo mỉm cười giải thích: “Thật ra bọn họ…”
Anh vốn dĩ muốn nói ra tình hình thực tế, nhưng không ngờ rằng Bạch Phi Nhi lại cắt đứt: “Em biết, nhất định là một trong số những bệnh nhân của anh, hoặc thuộc hạ nào đó của anh đã hù doạ bọn họ đúng không? Em biết rồi, thu dọn đồ đạc đi? Về Hải Dương thôi!”
“Bây giờ?”, Trần Hạo sửng sốt.
Bạc Phi Nhi nói: “Lúc nãy em định nói với anh, nhưng mà lại bị bọn họ cắt ngang!”
“Tình huống khẩn cấp à?”, Trần Hạo hỏi.
“Em lo lắng một mình Giang Ngạo Tuyết ở Hải Dương không thể chống đỡ được!”
“Vậy còn lễ trao giải ở bên này tính sao bây giờ?”, Trần Hạo nói.
“Giao cho Vương Bình đi!”, Bạch Phi Nhi nói.
Trần Hạo không nói gì thêm, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Sau đó, hai người đi thẳng ra sân bay.
Bạch Phi Nhi đã sớm chuẩn bị tốt vé máy bay quay về Hải Dương.
Khi hai người đến sân bay, máy bay đã sắp đến thời gian cất cánh.
Hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống Hải Dương.
Sau khi xuống máy bay, Trần Hạo vừa mở điện thoại lên đã thấy được tin nhắn Lý Vân Dương gửi tới.
Nháy mắt, Trần Hạo đã biết được tình hình gần đây ở Hải Dương, đồng thời, Lý Vân Dương còn cho biết, người nhà họ Chu đang ở sân bay chờ bọn họ.
Thấy vậy, Trần Hạo lập tức nở nụ cười, trả lời lại, đến để ngả bài à? Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thoả chưa?
Lý Vân Dương gửi tin nhắn trả lời, tất cả đã sắp xếp ổn thoả.
Thấy Trần Hạo đứng im bấm điện thoại, Bạch Phi Nhi có chút giận dỗi nói: “Thời gian khẩn cấp! Anh còn đứng ở đây nghịch điện thoại được à? Mau đi lấy hành lý ký gửi trước đi!”
“Bà xã, anh đã đặt xe rồi, em đi trước đi, hành lý để anh lấy cho, nếu không sẽ muộn giờ mất!”, Trần Hạo nói.
“Anh đặt xe?”, Bạch Phi Nhi có chút ngoài ý muốn hỏi, lúc này nghe Trần Hạo nhắc đến cô cũng mới nhớ ra, mình gấp gáp trở về quên không gọi cho người của Bạch Thị ra sân bay đón tiếp.
Trần Hạo mỉm cười tủm tỉm nói: “Có phải anh còn có chỗ hữu dụng không? Lúc nãy anh phát hiện ra em quên không gọi người đến đón, vậy nên đã lên mạng đặt xe!”
“Được rồi!”, Bạch Phi Nhi cũng không nghĩ nhiều, cô được Trần Hạo đưa lên xe, rất nhanh sau đó đã rời đi.
Sau khi tiễn Bạch Phi Nhi đi, Trần Hạo mới lảo đảo cầm hành lý ra khỏi sân bay.
Vừa bước ra khỏi cửa sân bay, anh đã nhìn thấy Chu Trị Bình mang theo một đám người đang cười lạnh nhìn về phía anh.
Trần Hạo cười tủm tỉm đi đến: “A! Ông Chu, sao hôm nay lại rảnh rỗi thế? Đến đây để đón người sao?”
Chu Trị Bình mỉm cười nói: “Đến đón cậu và chủ tịch Bạch!”
“Đón tôi? Ông Chu khách sáo rồi, ông là quan chức cao cấp, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà để ông tự mình đến đón?”, Trần Hạo cười nói.
Đối phương tới làm gì, rất nhiên là Trần Hạo biết rõ.
Chu Trị Bình thản nhiên giới thiệu: “Vị này là ông Hoàng, người phụ trách phát triển ngành IT của tỉnh!”
Hoàng Tử Hủ ngạo nghễ gật đầu với Trần Hạo, ra vẻ người bề trên, hoàn toàn không đặt anh vào trong mắt.