Trùng hợp là, gã thật sự không bị dính một chiếc lá nào vào người sau lời tuyên bố đó.
Từ Tử Hàm cũng tự nhiên cho rằng đó là nhờ có công lao của ông nội nhà mình!
Lúc này, gã thấy Trần Hạo còn dám huênh hoang trước mặt mình nên thầm mỉa mai, cảm thấy anh có mắt như mù.
Tuy nhà họ Bạch đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nhưng những chuyện họ đã làm lại không khác gì ném một trái lựu đạn vào trong tầng lớp thượng lưu ở tỉnh.
Những dòng họ hàng đầu tỉnh Sở đều ghi nhớ nhà họ Bạch, nhiều hơn là Trần Hạo!
Giường mình ở đó, sao lại cho người khác nằm ngủ được? Không một dòng họ nào có thể nhẫn nhịn trước sự vùng lên của những dòng họ khác.
Trong cuộc thanh tẩy lần này, nhà họ Chu là phe chịu thua thiệt rất lớn nên ông cụ nhà họ Chu đã nổi trận lôi đình.
Nghe nói, nếu Chu Tiểu Nhược không khuyên giải thì ông ta đã nã đạn lên nhà họ Bạch và Trần Hạo rồi.
Chu Trị Bình là thành viên nòng cốt của nhà họ Chu, bọn họ phải dành bao tâm huyết mới đào tạo và nâng đỡ ông ta đến được địa vị hôm nay, sao có thể chịu đựng được việc ông ta bị đình chỉ vô thời hạn vì Bạch Thị cơ chứ?
Nguyên nhân tỉnh Sở hiện giờ trông có vẻ sóng yên biển lặng là vì tất cả dòng họ đều đang chờ nhà họ Chu làm chim đầu đàn.
Một khi nhà họ Bạch và Trần Hạo bị hạ bệ, bọn họ sẽ nhanh tay lũ lượt bỏ đá xuống giếng.
Cho nên, lúc này ở trong mắt Từ Tử Hàm, Trần Hạo cực kì buồn cười.
Gã vừa tính toán những nguy hiểm của Bạch thị, nhưng vẫn chưa tính nhà họ Từ vào đó.
Mặc dù ông cụ Từ đã nói sẽ không làm bất kì chuyện gì nhằm vào nhà họ Bạch nữa, nhưng Từ Tử Hàm biết rõ tính tình của ông ta, gã biết trước đó ông cụ đã thật sự nổi giận, sở dĩ không làm gì là đang chờ cơ hội thôi.
Chỉ cần có cơ hội, nhà họ Bạch và Trần Hạo sẽ biết rõ cái gì gọi là gừng càng già càng cay.
“Tôi đồng ý với lời của anh Trần, đúng là có rất nhiều con kiến nhỏ không biết lượng sức mình, xem ra lần sau tôi cũng phải học anh Trần, đập chết nó trước khi kịp nhảy nhót mới được!”, Từ Tử Hàm cười nói.
Trần Hạo cười ha ha nói: “Cậu Từ à, sao trước kia tôi lại không thấy anh thuận mắt như thế chứ, đúng là anh hùng có ý kiến giống nhau mà! Những con kiến tự cho là lọt lưới, cậu Từ nói xem tôi nên để nó nhảy nhót hai ngày trước, hay là đập chết ngay bây giờ đây!”
Lúc anh nói lời này còn nhìn chằm chằm vào Từ Tử Hàm, con kiến nhỏ kia chỉ ai đã quá rõ ràng rồi.
Sau khi Từ Tử Hàm nghe xong thì sắc mặt âm trầm hẳn xuống, thầm nghĩ, thứ không biết điều, còn thể hiện!
Mà ông chủ trên danh nghĩa của câu lạc bộ đi cùng với Từ Tử Hàm - Đoàn Húc Vân, thấy sắc mặt âm trầm của gã thì lập tức tiến lên nói giúp.
“Anh là ai? Lại dám nói như vậy với cậu Từ?”
Trần Hạo cười lạnh không để ý, Đoàn Húc Vân tức giận đến mức tí nữa thì nghẹn chết.
Thấy hắn ta còn muốn đáp trả, Từ Tử Hàm nói: “Cậu Đoàn, đây là bạn của tôi, khách khí một chút!”
Đoàn Húc Vân hung dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo, không lên tiếng nữa.
Từ Tử Hàm cười một tiếng, kiêu ngạo nói với anh: “Trần Hạo, giữa thắng và bại, nhiều khi nhìn như đã thắng, nhưng có lẽ rất nhanh sẽ biến thành thua thôi!”
“Cảm ơn cậu Từ đã nhắc nhở, tôi không quan tâm đến thắng thua, thứ tôi quan tâm là lúc đám kiến tự cho là đúng kia bị đập chết thì có khóc hay không thôi!”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Từ Tử Hàm cười lạnh: “Vậy chúng tôi sẽ rửa mắt đợi!”
Nói xong, gã liền dẫn đám người Đoàn Húc Vân rời đi.
Sau khi mấy người kia rời đi, Lý Vân Dương tiến lên cười lạnh: “Anh ta tưởng rằng ông nội của anh ta có thể dọa được chúng ta cơ đấy!”
Trần Hạo thản nhiên nói: “Cứ để anh ta nhảy nhót mấy ngày trước đã, rồi sau này sẽ phải khóc thôi!”
Mà lúc này, Đoàn Húc Vân đã lấy lòng tiễn Từ Tử Hàm tới cổng câu lạc bộ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta vẫn cảm thấy đây là cơ hội để nịnh bợ Từ Tử Hàm.
Vừa nãy Trần Hạo thể hiện ở trước mặt gã, là ông chủ trên danh nghĩa của câu lạc bộ, Đoàn Húc Vân cảm thấy mình chỉ nói giúp thôi thì vẫn chưa đủ.
“Cậu Từ, hai tên vừa rồi thể hiện trước mặt anh, cực kì ngông cuồng, có cần tôi đi dạy dỗ bọn họ một trận không?”, Đoàn Húc Vân nói.