Lúc này Hạ Vân Đình đến
"ông... ông hai Hạ!"
Hồng Quang Kiện thảng thốt, ông ta và ông hai Hạ, Hạ Vân Đình, đã từng chạm mặt nhau mấy lần trong tiệc rượu.
Ban đầu ông ta tưởng người này chỉ là ông chủ của một còng ty nhỏ nên không coi ra gì.
Sau đó ông ta lại thấy rất nhiều người tai to mặt lớn kính cẩn với lão ta, hỏi thăm người quen thì mới biết ông hai Hạ dính dáng đến cả hai giới hắc đạo và bạch đạo, trong đó chủ yếu là giới xã hội đen!
Lúc này Hạ Vân Đình đến
nhà ông ta để làm gì, Hồng Quang Kiện mà còn không hiếu thì đúng là ngu xuẩn!
Ông ta ngây ngốc cười nịnh nọt với Trần Hạo, đang định làm dịu đi bầu không khí thì điện thoại của anh đúng lúc reo lên, là một cuộc gọi video.
Sau khi nhận máy, Hồng Quang Kiện chú ý tới màn hình Trần Hạo cố ý để cho ông ta thấy, người đang có vẻ mặt xu nịnh, cười tươi rói trong video không phải Hạ Vân Đình thì là ai?
Trần Hạo cười nói: "Hai Hạ, sao lại gọi cho tôi thế?"
Hạ Vân Đình trong điện thoại nơm nớp lo sợ: "Cậu Trần, tôi nhớ cậu lắm, mấy ngày nay tôi có mở thêm một câu lạc bộ tư nhân nữa, muốn hân hạnh được mời cậu đến ăn một bữa, nhân tiện tôi cũng muốn đưa thẻ kim cương miễn phí suốt đời đã chuẩn bị xong cho cậu!"
"Đi ăn à, gần đây tôi bận lắm, không rảnh đâu".
"Vậy thì thôi ạ, ngày mai tôi sẽ tự mình gửi thẻ đến cho cậu nhé!"
"Được, trước khi tới nhớ nhắn cho tòi biết, không chắc lúc đó có tòi đâu".
"Thế cậu Trần làm việc tiếp đi ạ, tôi không quấy rầy cậu nữa".
Hạ Vân Đình nịnh hót nói xong, Trần Hạo hờ hững cúp máy, nhìn về phía Hồng Quang Kiện: "Hình như vừa rồi ông muốn nói gì với tôi đúng không? Giờ nói được rồi đấy".
"Tòi...", Hồng Quang Kiện sầu não, biết đã không thể cứu vãn được nữa.
Nghê Quyền tiếp lời ông ta: "Tòi ban... tòi bán!"
Trần Hạo liếc nhìn Nghê Quyền rồi nhìn về phía Hồng
Quang Kiện, ý gì không cần nói cũng biết.
"Hai mươi phần trăm thì hai mươi phần trăm, tôi đồng ý!", Hồng Quang Kiện phiền muộn nói.
Anh mỉm cười, đứng dậy: "Các ông đã quyết định xong rồi thì lát nữa tự liên lạc với Hạ Hành Bắc đi".
Đoạn này có hình ảnh
***