Nói xong, cô ấy chậm rãi nhích lại gần, dựa mặt vào đùi Trần Hạo.
Trần Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh đứng dậy nói: “Làm tốt những chuyện mà cô nên làm đi! Còn những việc khác thì không cần nghĩ tới!”
Nói xong, Trần Hạo dứt khoát bước ra khỏi cửa.
Murayama Otoha ở phía sau nhìn theo bóng lưng cao lớn của Trần Hạo, trong lòng đan xen những cảm xúc phức tạp.
Chẳng lẽ là do mình không đủ sức hấp dẫn sao? Vì sao chủ nhân lại làm như không thấy dáng vẻ quyến rũ của mình?
Murayama Otoha nghĩ tới đây, Trần Hạo đã đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Rầm một tiếng, sau khi cửa đóng lại, cô ấy mới cắn môi mình!
Chủ nhân, Murayama Otoha nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ xuất sắc hơn, cho đến khi được chủ nhân coi trọng mới thôi!
Mà lúc này ở ngoài cửa, Murayama Ryota đang cực kì thấp thỏm chờ đợi.
Thấy Trần Hạo đi ra, liền khúm núm theo ở phía sau, cho đến trước thang máy, Trần Hạo mới quay mặt sang nhìn Murayama Ryota.
Lúc này anh ta cũng mới dám nhìn Trần Hạo lần đầu tiên.
"Tôi không thích có người đi theo tôi, về đi!”, nói xong, Trần Hạo đi vào thang máy, sau đó cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Tuy anh đã nói rõ không thích người đi theo, nhưng Murayama Ryota vẫn không dám không tiễn, vội vàng đi vào cái thang máy ở bên cạnh, đi theo xuống tầng.
Sau khi biết Trần Hạo không thích ai đi theo, Murayama Ryota chỉ dám đứng xa xa nhìn anh, không dám lên quấy rầy.
Mà lúc này, trong đại sảnh dưới tầng, Từ Tử Hàm đã đợi đến mức không kiên nhẫn nữa.
Hà Thi Vân cũng ngáp một cái, hỏi: “Tử Hàm, lúc nào cô Murayama này mới có thể gặp chúng ta?”
Sao Từ Tử Hàm có thể nói ra thời gian cụ thể được, gã vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trần Hạo đi đến chỗ bọn họ, lập tức cười lạnh: “Lôi anh ta ra giải buồn trước đi!”
Nhìn thấy Trần Hạo, Hà Thi Vân cũng mỉm cười.
"Ơ! Trần Hạo, rốt cuộc anh đến khách sạn này làm gì thế? Chẳng lẽ Bạch Phi Nhi không cho anh đủ tiền nên lại bắt đầu sử dụng năng lực trai bao của anh để tìm chị gái khác bao nuôi kiếm tiền tiêu vặt à?”, Hà Thi Vân nở nụ cười xấu xa, xả hết cơn giận vì phải chờ Murayama Otoha và không được Từ Tử Hàm coi trọng lên người Trần Hạo.
Từ Tử Hàm nói: “Thi Vân, sao em lại nói như vậy chứ? Cho dù mọi chuyện đúng thế thật, em nói thẳng ra trước mặt mọi người như thế, Trần Hạo người ta biết làm như thế nào đây?”
Trần Hạo chỉ lạnh lùng nhìn hai người một cái, sau đó lướt thẳng qua bên cạnh bọn họ, không hề dừng lại: “Ngớ ngẩn!”
Nói xong hai chữ, Trần Hạo nghênh ngang rời đi!
Mà hai người vốn dĩ muốn tìm lại chút tự tin trên người Trần Hạo, lại bị anh chọc giận điên lên lần nữa!
"Cái thá gì thế? Chờ tôi được hợp tác với nhà họ Murayama rồi, sau khi nhà họ Hà chúng tôi lớn mạnh, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến người nhà họ Bạch và tên khốn nạn này thấy tôi phải xám xịt bỏ trốn giống như chó!”, Hà Thi Vân tàn nhẫn nói.
Từ Tử Hàm thì có vẻ mặt âm trầm, mặc dù gã không ngu ngốc đến mức nói toạc suy nghĩ của mình ra giống Hà Thi Vân, nhưng trong lòng cũng cực kì căm hận.
Hai người lại không nghĩ tới, tất cả những điều này đều bị Murayama Ryota vẫn luôn đi theo Trần Hạo nhìn thấy.
Không lâu sau đó, Duẫn Hồng Đào nhận được tin tức, Murayama Otoha đã xử lý xong chuyện quan trọng, liền dẫn Từ Tử Hàm và Hà Thi Vân đến phòng tổng thống của cô ấy.
Sau khi gõ cửa, ba người vào phòng.
Murayama Otoha đang ngồi trong phòng đọc sách, nhìn thấy hai người mới nhẹ nhàng buông xuống.
Đúng lúc này, Murayama Ryota vẫn luôn ở trong phòng, nhìn thấy người đến gặp cô chủ lại là người vừa mới đắc tội đại thần, liền nhe răng cười, đi đến bên tai Murayama Otoha nhỏ giọng nói.
Cô ấy lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Từ Tử Hàm và Hà Thi Vân cũng càng ngày càng sắc bén.
Hà Thi Vân bị Murayama Otoha dùng loại ánh mắt này nhìn thì có chút run rẩy, không hiểu rõ cho lắm.
Trong lòng Từ Tử Hàm thì lại có một cảm giác không ổn.
Duẫn Hồng Đào làm người tiến cử, nói: “Cô Murayama, tôi đã đưa cậu Từ và cô Hà tới rồi!”