Trần Hạo đoán rằng cô ấy đã bị thương bởi các mảnh vỡ từ vụ va chạm dữ dội vừa rồi.
Đồng thời, anh cũng hiểu tại sao Mễ Quả Quả lại ngượng ngùng, không cho xem, bởi vì miệng vết thương nằm ở vị trí gần ngực.
Sau khi xem xét miệng vết thương thật cẩn thận, Trần Hạo lấy kéo để cắt quần áo của Mễ Quả Quả.
Ao rách ra thì cảnh xuân cũng lộ ra ngoài.
Dáng người của Mễ Quả Quả rất đẹp, ở vùng bụng không có một chút mỡ thừa nào.
Tập thể hình trong thời gian dài khiến những đường cong của cô ấy trông rất quyến rũ.
Áo trắng ở trên người có rất nhiều vết máu, sau khi Trần Hạo nhìn thấy vị trí miệng vết thương thì không nhìn nữa.
Mễ Quả Quả cảm thấy vô cùng xấu hổ nên đã quay mặt sang một bên, không dám nhìn Trần Hạo. Trần Hạo buồn cười, vừa khử trùng cái kéo vừa nói: "Cô quay mặt sang bên đó làm gì? Sợ đau à!"
Mễ Quả Quá tức giận, nói: "Ai nói tôi sợ?"
"Không SỢ...TÔĨ thấy cô sợ đấy!", Trần Hạo trêu ghẹo.
Mễ Quả Quả đang muốn phản bác, động tác trên tay của Trần Hạo chợt nhanh hơn, vừa Cầm cây kéo lên, một mảnh sắt lập tức bị anh lấy ra khỏi vết thương, rơi xuống đất.
Đột nhiên, Mễ Quả Quả bị đau đến không thể thốt lên lời.
Trần Hạo mỉm cười rồi lấy khăn tay ra lau tay: "Cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì, vết thương lớn như vậy, nếu như không lấy ra đồ vật kịp thời thì sẽ bị viêm nhiễm, nhiễm trùng sẽ rất phiền phức!"
Mễ Quả Quả trừng mắt lên nhìn Trần Hạo: "Ai cậy mạnh chứ? Tôi chỉ là không muốn..."
Nói đến đây, Mễ Quả Quả lại đỏ mặt và không nói được gì nữa.
Làm sao Trần Hạo lại không biết cô ấy nghĩ gì chứ, anh cười:
"Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với kích cd nhỏ! Vừa nãy tôi cũng không có suy nghĩ gì!"
"Anh...Anh nói gì vậy? Ai nhỏ?", Mễ Quả Quả nổi giận, lập tức muốn đứng lên để tranh luận.
Trần Hạo mỉm cười xong cũng không nói gì nữa, xoay người chuẩn bị xuống xe.
"Chờ đã...", sau khi do dự,
Mễ Quả Quả gọi Trần Hạo lại.
Trần Hạo cười khổ, quay đầu lại: "Lúc nãy tôi thật sự không chú ý tới những cái khác, không phái cô định bắt tôi lấy cô vì tôi đã nhìn qua cơ thể của cô giống như mấy bộ phim truyền hình máu chó đấy chứ! Tôi là người đã có vợ rồi!"
"Anh nghĩ đẹp lắm... Tôi chỉ muốn hỏi vết thương này có để lại sẹo không?1", Mễ Quả Quả nói.
Trần Hạo sửng sốt: "Vết thương lớn như vậy, chắc chắn sẽ đế lại sẹo!"
Mễ Quả Quả khó chịu đến mức không nói ra lời, hai mắt nhắm lại: "Bikini của tôi..."
Trần Hạo nghe vậy thì cười lớn.
Mễ Quả Quả tức giận và nói: "Anh cười cái gì mà cười?"
Trần Hạo nói: "Tôi cười vì con gái các cô rất kỳ quái!"
"Có gì mà kỳ quái chứ? Có cô gái nào mà không mê cái đẹp", Mễ Quả Quả buồn bực.
"Tôi buồn cười chính là vừa rồi tôi không nhìn thấy cái gì, cô lại cứ hỏi tôi. Sau khi cô mặc bikini, không phải những thứ nên xem và không nên xem đều sẽ nhìn thấy sao? Thật là mâu thuẫn!"
"Anh...Tôi không thể mặc ở nhà cho bản thân xem sao?", Mễ
Quả Quả nổi giận.
"Được rồi! Cô giỏi, cô lợi hại được chưa?", Trần Hạo nói xong liền mỉm cười xuống xe.
Nhìn thấy Trần Hạo bước xuống xe thương vụ, ông năm
Mẽ vội tiến lên tiếp đón và hói: "Trần đại sư, Quả Quả không sao chú?"
"Không sao, tôi đã xử lý vết thương rồi, cũng đã lấy đồ vật bên trong ra rồi, lát nữa hãy đưa cô ấy đến bệnh viện tiêm phòng uốn ván, sẽ không có chuyện gì nữa đâu!", Trần Hạo nói.
Bề ngoài, có vẻ như Bạch Phi Nhi đang làm việc, nhưng trên thực tế, trong lòng cô đang không thể bình tĩnh được.
Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, cô sẽ bất giác nhớ tới cảnh Trần Hạo bị bắt đi, bên tai cứ vang vọng âm thanh khi ông nội nói ra việc không thể nhìn thấu Trần Hạo.
Ngay khi Bạch Phi Nhi đang nghĩ đến chuyện này, Trần Hạo đang lững thững đi lên tầng hai.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Phi Nhi đi ra khỏi phòng làm việc, vừa lúc Trần Hạo đi lên, cô lập tức hỏi: "Anh đã trở lại rồi?"
Trần Hạo mỉm cười: "Không sao, những người cảnh sát này rất chuyên nghiệp, sau khi hỏi một số vấn đề thì cho anh về trước!"
Bạch Phi Nhi gật đầu, cô đã sắp xếp một luật sư đến sở cảnh sát, cũng đã biết được kết quá điều tra rồi.