Còn đám người Giang Chiến Thiên ở cửa vẫn đang sợ hãi đến ngây ngốc, hoàn toàn quên luôn việc chặn lại tên chạy trốn.
Trần Hạo chậm rãi đến bên người Viên Đào: “Anh đã thành công vượt qua cửa ải, nhặt được cái mạng nhỏ này về!”
Sau đó, Trần Hạo nhìn về phía Giang Chiến Thiên: “Nơi này giao cho cậu, tha cho Viên Đào một mạng, cậu xem rồi sắp xếp đi!”
Nói xong, Trần Hạo dứt khoát rời đi.
Lúc này Giang Chiến Thiên mới phản ứng lại, anh ta ngăn Trần Hạo lại nói: “Anh muốn đi đâu? Chị của tôi đang ở đâu?”
“Tôi đi lên tỉnh, tìm một người để tính sổ, chị của cậu ở bên trong, không sao cả!”, Trần Hạo cười xấu xa nói.
“Tôi đi với anh?”, Giang Chiến Thiên biết, nhất định là Trần Hạo muốn đi tìm kẻ đứng phía sau, biết được chị mình đã không sao, anh ta cũng buông xuống nỗi lo lắng, chủ động xin đi giết giặc.
“Không cần! Chăm sóc tốt cho chị cậu, có một số việc không thích hợp để cậu tham gia!”, Trần Hạo bình tĩnh nói.
Giờ phút này, đàn em của Giang Chiến Thiên mới phản ứng lại, nhận ra vừa có người chạy thoát ngay trước mắt mình, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí không ngừng nhắc nhở cậu ta người trước mặt là thần, cậu ta nhìn Trần Hạo, nơm nớp lo sợ nói: “Trần…cậu Trần, chúng tôi đuổi theo người vừa chạy trốn, nhất định là hắn ta vẫn chưa chạy được bao xa!”
“Không cần, hắn ta là lời cảnh cáo tôi gửi đến Thiên Khôi, đồng thời có thể khiến cho người nào đó kiên định chống đối Thiên Khôi, bởi vì nếu Thiên Khôi còn tồn tại, người đó sẽ vĩnh viễn không có được ngày yên ổn!”, Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt liếc mắt nhìn Viên Đào.
Trần Hạo nói xong những lời này liền chậm rãi lên xe rồi nghênh ngang rời đi.
Viên Đào ở trên mặt đất giống như một con dã thú, anh ta nhìn về phía Giang Chiến Thiên nói: “Sau này tôi chính là chó của anh Trần, Giang đại ca, anh có chuyện gì thì cứ việc dặn dò, chỉ cần là việc có lợi cho anh Trần, cho dù có chết tôi cũng không từ chối!”
Thuộc hạ của Giang Chiến Thiên quay sang nhìn nhau, trong lòng càng thêm kính nể Trần Hạo.
Mà lúc này, anh đã lái xe trên đường cao tốc của tỉnh, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Trần Hạo tùy ý bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói của Lý Vân Dương.
“Du Tử Uyên đang ở khu biệt thự Đằng Hải!”, Lý Vân Dương đi thẳng vào vấn đề chính.
Trần Hạo mỉm cười, anh biết chuyện anh đến La Thành không thể nào gạt được Lý Vân Dương.
“Việc này cậu đừng nhúng tay vào!”, Trần Hạo nói.
“Tôi sẽ không nhúng tay, chỉ là tặng chút quà nhỏ cho đối thủ mà thôi!”
“Đối thủ?”, nghe được hai chữ này, trong mắt Trần Hạo loé lên một tia sáng.
“Vị trí của nhóm Lãnh Vũ không phải là do Chiến Cuồng tự mình điều tra ra, mà là có người đưa tin tức cho Chiến Cuồng!”
“A…”, nghe xong, Trần Hạo mỉm cười nghiền ngẫm hỏi: “Cậu làm gì?”
“Thả một miếng mồi, chờ đám người kia mắc câu!”
“Mồi gì?”
“Đám ranh con mà cậu huấn luyện!”, Lý Vân Dương nói.
Trần Hạo đã hiểu được ý đồ của Lý Vân Dương, anh ấy muốn nhân cơ hội anh ra tay để tóm lấy cái đuôi mà đối thủ để lộ ra ngoài.
“Hành động cẩn thận, đừng để đến lúc cá không mắc câu mà bản thân còn bị ướt giày!”, Trần Hạo nói.
“Tôi đã từng làm việc mà không chắc chắn bao giờ chưa?”, Lý Vân Dương kiêu ngạo nói.
“Bớt đánh rắm!”, Trần Hạo mỉm cười nói xong ba chữ liền ngắt điện thoại.
Khu biệt thự Đằng Hải, bao quanh là phong cảnh bờ sông tuyệt đẹp, nhưng thực chất là các trạm gác ngầm dày đặc, vệ sĩ tuần tra không ngừng qua lại.
Không hề nói quá chút nào, mật độ của các trạm gác và mức độ tuần tra như thế này, đừng nói là ruồi bọ, cho dù là một con kiến cũng không thể nào lọt vào trong.
Nhưng không ai ngờ tới, dưới sự bảo vệ chặt chẽ này, có một nhóm người đang âm thầm chiếm giữ những vị trí quan trọng.