Những cú đấm của Đại Quân dường như đều bị Trần Hạo nắm rõ từng chút một, nhẹ nhàng đùa chơi trong lòng bàn tay mình.
Đại Quân điên cuồng, dùng hết sức bình sinh, nhưng cũng không lay chuyển được Trần Hạo một chút nào!
Đại Quân phải kinh hãi suy nghĩ! Cái tên này là người hay... quỷ!
Trần Hạo cười nói: "Đánh quyền gì mà yếu như vậy!"
Vừa dứt lời, Trần Hạo liền dạy cho hắn ta một bài học, vung quyền đánh tới.
Khi nắm đấm đập vào ngực của Đại Quân, hai mắt của hắn gần như bắn cả ra ngoài.
Sau khi Đại Quân lãnh một quyền, tấm lưng cơ bắp cuồn cuộn của hắn ta trong nháy mắt phình ra như một cái bướu, lực của một quyền này gần như đã xuyên qua ngực hắn ta.
Sau đó, Đại Quân văng qua bức tường, toàn thân cắm vào tường vì một sức mạnh cực lớn!
Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Đại Quân đã tối sầm lại!
Trần Hạo cười với Hạ Hồng Khang: "Anh không ngốc, chỉ là vệ sĩ mới của anh vẫn chẳng ra làm sao!"
Hạ Hồng Khang tức giận rít lên rồi hét lên tức giận: "Lên hết cho tôi!"
Những tên đàn em của Hạ Hồng Khang lao về phía Trần Hạo, nhưng Trần Hạo chỉ trong nháy mắt đã biến mất, chỉ để lại một làn không khí mỏng tan.
Sau đó…
Bốp! Một tên bay ra ngoài!
Bốp! Một tên khác cắm mặt xuống đường!
Hây! Một tên khác bị đạp tung lên!
Chỉ trong nháy mắt, những tên đàn em đi theo Hạ Hồng Khang đã bị đánh tan tác.
Trần Hạo bình tĩnh bước đến chỗ Hạ Hồng Khang còn đang đứng chết trân vì bị sốc.
"Anh Hạ! Chơi vui không?"
"Mẹ kiếp! Anh muốn làm gì? Bố của tôi là ông hai Hạ!"
"Ông hai Hạ thì sao?"
Bốp! Trần Hạo cũng lười nói lý lẽ, đánh ra một bạt tai.
Bốp bốp! Sau một tràng bạt tai, Trần Hạo lại dùng chân đá ra, Hạ Hồng Khang bị đá lên cao, sau đó đáp thẳng mặt xuống đất!
"Tôi là con ông hai Hạ..."
Ầm! Hạ Hồng Khang còn muốn già mồm, Trần Hạo đã một quyền đập ra.
Nắm đấm của Trần Hạo đập xuống trước mắt Hạ Hồng Khang, chỉ cách 1 cm, tạo thành một lỗ sâu hoắm trên nền bê tông cứng.
Hạ Hồng Khang kinh hãi liếc nhìn Trần Hạo, tự hỏi tên này có phải là người không?
Trần Hạo đập đập tay: "Thật ra chúng ta cũng không có thù oán gì quá lớn. Chỉ cần anh không làm ra vẻ với tôi, tôi cũng sẽ không thèm quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt của anh!"
Hạ Hồng Khang bị ánh nhìn của Trần Hạo làm cho chột dạ.
“Rốt cuộc là anh muốn cái gì?”
"Công ty Hồng Khang là của anh sao? Anh cũng đã cướp được công việc kinh doanh của Bạch Thị ở phía tây thành phố đúng không? Trả lại công việc kinh doanh cho Bạch Thị, thì chúng ta xem như xong chuyện!", Trần Hạo uể oải nói.
Hạ Hồng Khang im lặng, cơ hội đã nắm được rồi há có thể ném đi sao, ai có thể đồng ý với điều này được?
Thấy Hạ Hồng Khang không lên tiếng, khóe miệng Trần Hạo giật giật, chậm rãi đi tới cột biển báo cách đó một mét, dùng tay không giật lớp xi măng xung quanh ra, từ bên trong rút ra một thanh thép dài một mét, rồi kéo lê nó trên mặt đất. Trên đường anh đi, các tia lửa liên tiếp bắn về phía Hạ Hồng Khang.
"Anh... không được làm bậy đâu!"
"Đồng ý thì chuyện của chúng ta xem như xong, còn nếu như không đồng ý, tôi sẽ nhét thứ này vào cửa sau của anh đó!"
Hạ Hồng Khang chưa chi đã cảm thấy ruột gan đau nhức.
Anh ta có thể tìm thêm một nhóm côn đồ khác đến chi viện, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
“Tôi... tôi đồng ý!”
“Vậy mới ngoan chứ!”, Trần Hạo mạnh bạo ném thanh sắt sang một bên.
Hạ Hồng Khang khổ sở bị ép phải truyền lệnh xuống, đàn em nhanh chóng chạy đi tìm ông chủ của Quảng Hồng, còn có giám đốc Dương đi theo ở phía sau.
Ngay khi hai người bước vào con hẻm, giám đốc Dương còn chưa kịp tỉnh táo thì đã nhìn thấy Trần Hạo, cảm thấy vô cùng gay go!
Ông chủ của Quảng Hồng thì nhìn thấy Trần Hạo như một kẻ thần kinh đang vung vẫy thanh sắt!
Trần Hạo đứng sau Hạ Hồng Khang, hài lòng nói: "Anh Hạ, tìm anh kìa!"
"Hợp đồng thuê mặt bằng của siêu thị Quảng Hồng chỉ cho phép Bạch Thị ký, nếu không tôi sẽ gϊếŧ anh!"
Chương Niên bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải anh đã nói nếu tôi dám cho Bạch Thí ký thì sẽ gϊếŧ tôi sao? Tại sao lại thay đổi quyết định chỉ trong chớp mắt thế?
"Anh Hạ? Có phải tôi đã làm gì sai không? Anh chỉ cần nói cho tôi biết tôi đã làm sai những gì, tôi có thể tăng giá thuê lên 20% trên cơ sở thỏa thuận trước đó!"
"Anh bị ngu hay sao vậy hả! Anh không hiểu ý của tôi sao? Anh chỉ có thể hợp tác với Bạch Thị mà thôi!", bên kia càng gấp gáp nói.
Hạ Hồng Khang tức giận quay lại, Chương Niên co rúm người lại vì sợ hãi!
Mẹ nó chứ, loại yêu quái gì đây!
Hiện tại toàn bộ khuôn mặt của Hạ Hồng Khang đều sưng lên, trông rất khủng khiếp!
Chương Niên cũng không ngốc, lập tức hiểu được anh Hạ đây đã bị người khác uy hiếp!
Bị đánh thành ra thế này, thật là quá thảm thương!
"Anh Hạ, tôi sẽ làm theo những gì anh đã nói, nhưng nếu Bạch Thị làm trái thỏa thuận thì sẽ không liên quan gì đến tôi!"
Chương Niên khôn vặt, biết rằng Hạ Hồng Khang đang bị ép buộc vào lúc này, vì vậy anh ta cố tình nói trước, sợ đến khi Hạ Hồng Khang đổi ý sẽ quay lại gây rắc rối cho anh ta trong tương lai.
Ai mà biết được, sau khi Chương Niên nói điều này, Hạ Hồng Khang đã bùng nổ.
"Nếu Bạch Thị không tuân theo thỏa thuận, tôi cũng sẽ gϊếŧ chết anh!"
“...”
Chương Niên lúng túng, đầu tôi nè anh chặt xuống luôn đi cho vừa lòng anh, như vậy được chưa?
Trần Hạo trở nên mất kiên nhẫn: "Tôi đã nói là hai người hãy nhanh lên! Mười lăm phút nữa mà tôi không nhìn thấy bảng hợp đồng, thì tôi sẽ..."
Trần Hạo vẫy vẫy thanh sắt, Hạ Hồng Khang tất nhiên biết là anh đang có ý gì!
Hạ Hồng Khang nổi điên bóp cổ Chương Niên: “Nếu không ký hợp đồng trong vòng 15 phút nữa, tôi sẽ gϊếŧ cả gia đình anh, vợ anh, người tình của anh và cả cô nàng sinh viên đại học mà anh vừa tìm được!"
Ôi mẹ ơi! Chương Niên gần như muốn bật khóc, quay người bỏ chạy.
May mắn thay, công ty ở cách đó không xa, Chương Niên chạy muốn tắt thở, nhanh chóng quay lại, hợp đồng để trống cho bên B, bên A đã ký tên của anh ta.
Sau khi Trần Hạo kiểm tra hợp đồng, anh bỏ tay ra, dùng thanh sắt chỉ vào Hạ Hồng Khang nói: "Mấy chuyện nhỏ nhặt còn lại giao hết cho anh, chỉ cần tôi nhìn thấy một cửa hàng ở phía tây của Bạch Thị không cho thuê được, thì tôi sẽ đến tìm anh!"
Hạ Hồng Khang tức muốn chết, nhưng không thể không cúi đầu trước cây gậy sắt kia.
"Tôi... tôi hiểu rồi!"
Trần Hạo vẫy vẫy thanh sắt rồi liếc nhìn giám đốc Dương, nói: "Giám đốc Dương, chiến lược của anh quá tốt nên tôi đã thành công tiếp cận được anh Hạ đây! Tiền đã vào tài khoản của anh rồi nhé!"
“...”
Giám đốc Dương phát điên, đây rõ ràng là đang vu cám hãm hại người khác! Tôi hiến kế gì cho anh lúc nào?
Nghe vậy, tên tóc vàng đứng một bên tức giận nói: "Thì ra là cái tên này dám phản bội! Tôi gϊếŧ chết anh!"
Bốp! Giám đốc Dương còn chưa kịp giải thích đã bị đánh thành đầu heo.
Ngay khi Trần Hạo muốn rời đi, bên ngoài con hẻm đã vang lên tiếng còi báo động, vài cảnh sát xông vào.
Nhìn thấy tình hình tại hiện trường, cảnh sát há hốc mồm.
Ở đây vừa xảy ra đại chiến thế giới sao?
Đàn em của Hạ Hồng Khang hầu hết đều nằm bẹp trên mặt đất và không thể di chuyển nổi, còn những người khác thì đang ra sức đánh giám đốc Dương.
"Dừng lại! Chuyện gì đã xảy ra?", người cảnh sát đứng đầu nói với vẻ nghiêm nghị.
Sau đó, cảnh sát nhìn thấy Trần Hạo đang còn cầm thanh sắt, liền quát: "Anh kia... bỏ vũ khí xuống! Không được nhúc nhích!"
Trần Hạo giả ngu nói: "Anh cảnh sát, em đang học đánh golf với anh trai này! Anh nhìn em vung gậy này, trông có đẹp trai hay không!"
Trần Hạo vung vẫy thanh sắt, làm ra bộ dạng giống như đang đánh golf!
Chỉ là điều này có hơi xúc phạm đến chỉ số IQ của các cảnh sát.
“Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, muốn gì thì về đồn nói tiếp!”, người cảnh sát tức giận nói.
Hạ Hồng Khang vội vàng tiến lên: "Chúng tôi đang học đánh golf thật đấy! Chúng tôi là bạn bé!"
Hạ Hồng Khang cố gắng cười trong khi nói, nhưng thực ra nét mặt của anh ta còn xấu hơn là khóc.
"Còn bọn họ...", cảnh sát chỉ vào nhóm người bị đánh nằm bẹp trên mặt đất không dậy nổi.
"Kỹ năng của họ quá tệ, vung gậy không tốt nên bị chấn thương!"
“...”
Mấy người cảnh sát không còn lời gì để nói.
Giang Ngạo Tuyết đang đi theo sau cảnh sát cũng cảm thấy vô cùng lúng túng, lúc Hạ Hồng Khang bước vào con hẻm, anh ta đã nói rõ rằng anh ta sẽ gϊếŧ chết Trần Hạo!
Chẳng lẽ người này có thể một mình đánh bại mười mấy người kia? Người này là siêu nhân hay gì?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Giang Ngạo Tuyết, nhưng đã bị cô ấy nhanh chóng gạt đi.
Nhìn thấy Hạ Hồng Khang và những tên côn đồ bị cảnh sát vây bắt, Giang Ngạo Tuyết mới bắt đầu phản ứng, kéo Trần Hạo đang đứng trước mặt cô ấy bỏ chạy, vì sợ cảnh sát sẽ sau đó sẽ bắt anh lại.
"Còn đứng đó làm cái gì! Không mau cùng tôi chạy đi?"
Mấy người cảnh sát không hề phát hiện ra người báo án và nghi phạm đã chạy đi mất.
Hạ Hồng Khang nhìn thấy vậy, nhưng cũng chỉ dám khẽ cảm ơn sự phù hộ của bồ tát đã khiến cho ác linh cuối cùng cũng biến mất!
Hai người họ chạy đến bãi đậu xe, Trần Hạo vẫn bình tĩnh và thoải mái, nhưng Giang Ngạo Tuyết thì đang thở hổn hển, lồng ngực nhô lên hạ xuống.
Trần Hạo mang theo thanh sắt, ánh mắt chợt rơi vào một vị trí không nên.
Khuôn mặt của Giang Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì đó?"
"Chỗ nào đẹp thì nhìn thôi!"
“...”
Trong lúc Giang Ngạo Tuyết không nói nên lời, Trần Hạo đã lấy bản hợp đồng trên tay ra và đưa cho cô ấy.
“Cái gì đây!”
“...”
Ban đầu Giang Ngạo Tuyết rất sốt ruột, nhưng cô ấy đã bị sốc khi nhìn thấy chữ ký của Chương Niên trên hợp đồng và con dấu đỏ của Quảng Hồng!
“Anh… anh… anh ta đã ký hợp đồng rồi sao?”, nét mặt Giang Ngạo Tuyết đầy hoài nghi.
"Có phải là tôi rất lợi hại không!", Trần Hạo đắc ý nói.
Giang Ngạo Tuyết trợn mắt lên thầm chửi thề, con mẹ nó thật lợi hại... anh đúng là lợi hại!
Trần Hạo cười ha hả nói: "Ông chủ của Hồng Khang, Hạ Hồng Khang, muốn học chơi bóng cùng tôi nên mọi thứ đều rất dễ thương lượng. Hơn nữa, tôi lại là con rể của nhà họ Bạch, tất nhiên Hạ Hồng Khang sẽ đuối lý, cộng với việc anh ta muốn bái sư học nghệ, nên anh ta liền phải trực tiếp đưa ra hợp đồng dù cho có muốn hay không!"
Giang Ngạo Tuyết nhếch môi, trên đời này còn có thể có chuyện tốt như vậy sao?
Nhưng hợp đồng mà cô ấy đang giữ là có thật.
Nét mặt Trần Hạo lại tỉnh bơ, tay vung vẫy thanh sắt nói: "Sao nào? Đẹp trai không?"
Giang Ngạo Tuyết thật muốn đánh chết Trần Hạo, liền giật lấy thanh sắt ném vào thùng rác, đẩy anh lên xe, nửa tiếng sau thì họ đã quay lại Bạch Thị.
Khi hai người bước vào phòng kinh doanh, họ nhận thấy rằng mọi người đang nhìn chằm chằm vào họ như vừa nhìn thấy những bóng ma.
Giang Ngạo Tuyết hỏi một đồng nghiệp quen với cô ấy: "Tại sao mọi người lại nhìn tôi như thế?"
- ------------------