Nếu không thể cùng sống thì cùng chết cũng tốt! Ít nhất còn được ở bên anh!
"Dừng lại... Mẹ nó!", Trần Hạo giận dữ hét lên, dùng sức đập thật mạnh vào tường tạo ra một cái lỗ thủng.
Sau đó, anh chỉ dựa vào hơn một nửa cánh tay đã đâm sâu vào trong vách tường để giúp cả hai dừng lại.
Trong tường là cánh tay đầy máu của Trần Hạo, dưới sức kéo tạo ra đồng thời từ trọng lượng của hai người, vùng bả vai của anh đã bị biến dạng, không thể thấy được hình dáng cũ.
Giang Ngạo Tuyết thấy vậy thì hét lên: "Trần Hạo, tay của anh!"
"Không sao!", nét mặt của Trần Hạo vẫn rất bình tĩnh, như thể cơn đau đớn mà cánh tay phải chịu hoàn toàn không thể dao động ý chí bền vững hơn cả sắt thép của anh.
Trần Hạo nhìn tình hình xung quanh, nói: "Cô bám chặt tôi vào! Tôi sẽ nghĩ cách thoát khỏi đây an toàn!"
"Được!", lúc này Giang Ngạo Tuyết không hề nghi ngờ gì đối với lời nói của Trần Hạo, như bạch tuộc quấn chặt lấy người anh.
Một bên khác, những người trên sân thượng nhìn thấy cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm.
Thế rồi họ lại nhận ra Giang Ngạo Tuyết đang ôm chặt lấy Trần Hạo với tư thế cực kỳ ám muội, ngực của hai người đều dán sát vào nhau.
Nếu không phải đang trong tình cảnh nguy hiểm này, ai nhìn vào tư thế đó cũng cảm thấy hai người có gì đó với nhau.
"Trần Hạo đỉnh quá! Không ngờ anh ấy lại nhảy xuống cứu trưởng phòng Giang!"
"Anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì nữa!"
"Đúng đấy! Mọi người có nghĩ sau lần này trưởng phòng Giang sẽ lấy..."
Mấy cô gái trong bộ phận sales thầm thì với nhau, Lý Phần nhanh chóng lấy tay che miệng người vừa lên tiếng.
Bấy giờ mọi người mới nhận ra mình lỡ lời, Trần Hạo là chồng của chủ tịch cơ mà!
Bạch Phi Nhi đang ngơ ngác nhìn hai người còn lơ lửng giữa không trung, lòng ngổn ngang trăm mối.
Lý Phần vội vã kêu lên: "Họ không rơi xuống nữa nhưng vẫn còn nguy hiểm lắm!"
Tiểu Hà vừa lúc nhìn thấy hai người động đậy, hoảng hốt hét lên: "Nhìn kìa, Trần Hạo đang di chuyển sang ngang!"
Những người khác nghe thấy nên đều nhìn sang, quả nhiên giống như Tiểu Hà nói.
Giờ phút này, với nửa cánh tay còn đang nhét trong cái lỗ thủng trên tường, Trần Hạo đang chậm rãi mang Giang Ngạo Tuyết di chuyển sang ngang, cách đó mấy mét là cửa sổ sát đất cỡ lớn. Chỉ cần họ đến được bên kia là có thể đập vỡ kính để giải cứu.
Giang Ngạo Tuyết nằm trong lòng Trần Hạo, ngẩn ngơ nhìn anh, âm thầm cổ vũ.
Hai người đã sắp đến trước cửa sổ thủy tinh màu xanh đen vừa dày vừa nặng.
Những người ở tầng thượng đều hoan hô.
Bạch Phi Nhi bình tĩnh hơn rất nhiều so với những người khác: "Không được, cửa sổ được làm từ thủy tinh cường lực, đập búa sắt cũng không vỡ đâu! Chú Viên, chú mau gọi người đến tầng đó hỗ trợ đập vỡ kính đi!"
Nào ngờ, Trần Hạo cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của cô, như cố ý làm ngược lại mà đập vỡ kính. Tiếng "xoảng" vang lên, anh ôm Giang Ngạo Tuyết chui vào trong lỗ hổng.
Tất cả mọi người đều hết hồn! Thủy tinh cường lực cứng thế mà Trần Hạo có thể đập vỡ chỉ bằng một cú đấm?
Sau một lúc sững sờ, Lý Phần và những người khác mới phát hiện đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đã cứu người thành công.
Bọn họ reo hò, vội vàng chạy xuống cầu thang để đến tầng lầu vừa bị đập vỡ cửa sổ.
Nơi Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết đập cửa sổ là văn phòng của bộ phận tài vụ.
Tiếng kính vỡ cùng việc cửa sổ sát đất trong văn phòng bị đập vỡ làm cho những nhân viên trong bộ phận tài vụ của Bạch Thị đang làm việc đều hốt hoảng.
Nhưng sự hốt hoảng ấy chỉ kéo dài được mấy giây, ngay sau đó họ đã sững sờ, bởi vì Trần Hạo ôm Giang Ngạo Tuyết chui vào từ lỗ thủng.
"Trời đất...chuyện này..."
"Không phải đó là trưởng phòng Giang và Trần Hạo của bộ phận sales sao? Đang chơi trò gì thế? Spider-man à?"
"Đúng đấy! Hai người đó mới vừa vào từ bên ngoài sao? Trời đất ơi!"