Giang Ngạo Tuyết nhìn thấy một màn này liền tức giận quát lên: “Trần Hạo, anh làm sao vậy? Bỗng nhiên phát điên cái gì?”
Trần Hạo nói: “Không sao đâu, tôi chỉ muốn hoạt động gân cốt một chút thôi!”
Lúc này, đàn em đi theo bên cạnh Kim Đại Hải, Dương Hải cười lạnh nói: “Giả vờ cái gì, lấy một địch trăm? Mày cho rằng mày là ai? Mày nghĩ mày có thể qua được cửa ải này sao…”
Dương Hải vừa nói vừa đi đến trước mặt Trần Hạo, kiêu ngạo chỉ tay vào ngực anh, dáng vẻ đầy khiêu khích.
Ai ngờ, hắn ta còn chưa nói dứt lời, Trần Hạo đã nhanh như chớp bắt lấy ngón tay của hắn ta rồi hung hăng bẻ ngược ra sau.
Răng rắc! Âm thanh gãy xương truyền vào tai mọi người.
Sau khi không chế được hắn ta, Trần Hạo tiện tay cho hắn ta một bạt tai, chát! Một âm thanh vang dội vang lên, Dương Hải bay thẳng ra ngoài giống như một con diều đứt dây.
Rầm! Hắn ta rơi xuống giữa một đám người, âm thanh tiếp đất vang lên, đám người xung quanh sợ hãi đến ngây người!
Có rất nhiều người mạnh hơn Dương Hải ở đây, nhưng bọn họ cũng không thể nào đánh bại Dương Hải chỉ trong vòng một chiêu như thế? Người này là yêu quái sao?
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu tên đàn em ở bên ngoài, thì âm thanh bịch bịch lại truyền đến! Tiếp tục có thêm hai người nữa từ bên trong Diệc Hiên bay ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất.
Mọi người cảm thấy mơ hồ, sắc mặt của Kim Đại Hải cũng thay đổi.
“Cậu dám ra tay trước? Quả thực là muốn chết mà!”, Kim Đại Hải cười lạnh, ngoan độc nói.
Ai ngờ, Trần Hạo không cho ông ta cơ hội nói hết câu, anh di chuyển một cách kỳ lạ đến bên người Kim Đại Hải, một tay túm lấy cổ áo ông ta, nâng gọn cái người một trăm cân, nặng giống như một con lợn lên.
Mấy đàn em xung quanh sắp phát điên rồi, kỹ năng đánh đấm không những cao siêu mà tốc độ còn yêu nghiệt như vậy? Có lẽ người này có thể thực sự lấy một địch trăm?
Thời điểm đám đàn em bên ngoài đang còn ngẩn người khiếp sợ, những tên thuộc hạ thân thiết mà ông ta mang theo ở bên trong cửa hàng đã không thể nào im lặng được nữa.
“Mày con mẹ nó thả đại ca xuống!”
“Đáng chết! Mau chóng thả người ra, nếu không tao sẽ cho mày biết tay!”
Mấy người này mặc dù hùng hùng hổ hổ nhưng thực tế là đứng cách Trần Hạo một khoảng, không dám tiến lại gần.
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Thả ông ta? Thả như thế nào? Là thả như thế này sao?”
Bịch! Nói xong, Trần Hạo liền trực tiếp ném ông ta xuống mặt đất!
Ánh mắt của của đám đàn em xung quanh tràn đầy khiếp sợ!
Bọn họ đều là những tay già đời đi theo Kim Đại Hải lăn lộn trong giới xã hội đen nhiều năm, không giống như những tên côn đồ đến cho đủ sĩ số ở bên ngoài! Họ là những người đi ra từ cảnh tàn sát khốc liệt, nhưng người cường đại giống như Trần Hạo, bọn họ chưa từng gặp qua trước đó!
Trong lòng những người này đều hiểu được, bị trăm người vây quanh mà không chút lúng túng! Hoặc là người này đầu óc có vấn đề, hoặc là anh ta thật sự là yêu nghiệt!
Mà lúc này, Kim Đại Hải đã bị ném đến đầu óc quay cuồng, cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, đã không thể nhìn rõ phương hướng
Sau vài giây khiếp sợ, bọn họ lại hoảng sợ phát hiện ra nền nhà cứng rắn bên dưới lấy đại ca làm trung tâm nhanh chóng lan ra những vết nứt, cảnh tượng cực kỳ dọa người!
Lúc này, một người ở sau lưng Trần Hạo muốn nhân cơ hội bản thân đang đứng ở nơi mà anh không nhìn thấy, chạy lên cứu người.
Kết quả, hắn ta chỉ vừa bước được nửa bước đã cảm thấy hoa mắt, đại ca Kim Đại Hải của bọn họ lạ bị Trần Hạo xách lên, đừng nói là cứu người, ngay cả động tác của anh hắn ta còn không thấy rõ.
Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt nhìn đám đàn em của Kim Đại Hải ở xung quanh: “Thế nào? Còn muốn tôi thả đại ca của các người ra không?”
Mãi đến lúc này, Kim Đại Hải mới phản ứng lại, dữ tợn nói: “Thằng ranh chết tiệt, mày có biết là mày đang làm cái gì không? Chúng ta vốn không cừu không hận, nhưng mà bây giờ mày đã đắc tội với tao…”