Đặc biệt là mấy ngày gần đây, hai người càng ngày càng phối hợp ăn ý với nhau, mặc dù có lúc bực bội, nhưng đa phần là hoà hợp với nhau.
Bạch Phi Nhi rất thích chiếc dây đeo ngọc mà Trần Hạo khắc cho cô, cô dự định biến nó thành vật kỷ niệm ba năm bên nhau của hai người.
Cho dù trong tương lại hai người không còn bên nhau nữa, cũng có thể có một món đồ để lưu giữ những ngày tháng ấy.
“Như vậy đi, việc này cứ để anh giải quyết, em đi xử lý những việc khác đi!”, Trần Hạo nói.
“Được! Anh xem xem có thể tìm được một khối ngọc khác để chạm khắc hay không!”, Bạch Phi Nhi né tránh ánh mắt của Trần Hạo nói.
Trần Hạo mỉm cười, xoay người rời khỏi căn phòng, sau đó đi ra bãi đỗ xe của câu lạc bộ.
Anh lấy điện thoại ra, do dự hồi lâu mới gọi điện thoại cho Andrew, muốn nhờ anh ta hỗ trợ nghĩ cách.
Không ngờ là, Andrew lại nói muốn Trần Hạo đến phòng làm việc của anh ta nhìn một chút.
Trần Hạo ngắt điện thoại rồi lập tức phóng xe đến thẳng vị trí phòng làm việc của Andrew.
Phòng làm việc của anh ta ở Ma Đô được xây dựng trên con đường Giang An phồn hoa nhất Ma Đô, nửa giờ sau, Trần Hạo đã dừng xe ở ven đường Giang An.
Ở xa xa, Trần Hạo đã nhìn thấy tấm biển hiệu phòng làm việc của Andrew vô cùng nổi bật.
Mà lúc này, Andrew đã sớm đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Trần Hạo, anh ta mỉm cười lấy lòng đi đến.
“Chí Tôn, sao bỗng nhiên anh lại muốn đi mua ngọc?”, Andrew hỏi.
“Còn nhớ vòng sơ tuyển không?”, Trần Hạo hỏi.
“Không phải là Diệc Hiên đã được thông qua rồi sao? Chẳng lẽ bọn họ lại làm loạn cái gì? Để tôi đi nói với ban tổ chức, tôi xem ai dám gây khó dễ cho Diệc Hiên!”, nghe xong lời nói của Trần Hạo, ánh mắt Andrew lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trần Hạo nói: “Không phải bên phía ban tổ chức gây khó dễ cho Diệc Hiên, mà tác phẩm dự thi ban đầu của chúng tôi đã biến mất, tảng đá lần trước có thể miễn cưỡng qua được vòng sơ tuyển, nhưng tất nhiên là không có khả năng sử dụng được trong lễ trao giải, cho nên, tôi muốn tìm ngọc để làm một tác phẩm khác!”
Lúc này, Andrew mới biết Trần Hạo muốn làm gì, trong lòng anh ta trở nên hưng phấn.
Tuy rằng Trần Hạo không phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp, nhưng anh vô cùng có năng khiếu trong phương diện này, không những có một đôi tay cực kỳ khéo léo, mà còn có hiểu biết sâu rộng về văn hoá và nghệ thuật.
Thời điểm vừa mới quen biết Trần Hạo, Andrew còn cảm thấy không phục, nhưng cuối cùng vẫn bị lý luận về nghệ thuật uyên bác của Trần Hạo hoàn toàn thuyết phục.
Anh ta biết, Trần Hạo có khả năng làm ra một tác phẩm vĩ đại, thậm chí, sức sáng tạo cũng không thua kém gì anh ta.
Trước kia ở Loba, Trần Hạo tình cờ tạo ra hai mẫu thiết kế, mãi cho đến hiện tại, hai thiết kế đó của anh vẫn được các chuyên gia ở Loba xem là tiêu chuẩn của trường phái sáng tạo.
Nghe Trần Hạo nói muốn đến phòng làm việc của anh ta để thiết kế tác phẩm mới, Andrew vô cùng hưng phấn.
Sau khi dẫn Trần Hạo đến phòng làm việc, Andrew liền đưa anh đến quầy chuyên kinh doanh ngọc thạch.
Trong phòng làm việc có không ít người, nhưng trước quầy ngọc thạch lại rất thưa thớt.
Người đến phòng làm việc của Andrew đều tập trung vào các mặt hàng kim cương và vàng bạc.
Loại đồ vật như ngọc thạch này, trong phòng làm việc của Andrew ở nước ngoài vốn không có, nhưng mà sau khi đến nước Hoa, anh ta đã cố ý thêm vào, bởi vì anh ta biết, người nước Hoa rất thích ngọc.
Sau khi xem xong những món đồ trên quầy hàng, Trần Hạo nhíu mày nó: “Chỉ có như thế này thôi sao?”
Andrew mỉm cười xin lỗi: “Chí Tôn, ở phòng làm việc của tôi, ngọc thạch không phải là mặt hàng kinh doanh chủ yếu, ở đây, chủ yếu là kinh doanh kim cương và vàng bạc! Cho nên ngọc thạch có chút thiếu thốn!”
Trần Hạo nhíu mày, anh nghĩ, có lẽ nên cho người điều tra xem ở Ma Đô có nơi nào kinh doanh đồ cổ giống như Thái Cổ hay không.
Anh lấy điện thoại di động ra, khi chuẩn bị ấn số gọi điện thì Andrew bỗng nhiên lên tiếng.
“Chí Tôn, thật ra, tôi cảm thấy mặc dù Diệc Hiên kinh doanh ngọc thạch là chủ yếu, nhưng các mặt hàng châu báu không chỉ có một mình ngọc thạch, mặc dù nước Hoa là một quốc gia yêu thích ngọc thạch, nhưng mà kim cương và vàng bạc cũng ngày càng được người ta săn đón, trong tương lai, Diệc Hiên sao có thể chỉ kinh doanh mình ngọc thạch thôi, lần này anh đã ra tay, chi bằng làm luôn một sợi dây chuyền bằng kim cương và vàng bạc đi, tôi vẫn còn nhớ rõ, trước đây anh cũng đã từng làm loại thiết kế này rồi!”
Andrew hưng phấn khuyên nhủ, Trần Hạo có chút dao động.
Đúng như những gì Andrew nói, Diệc Hiên không có khả năng vĩnh viễn chỉ kinh doanh một mình ngọc thạch, tương lai, nhất định sẽ còn phát triển theo phương hướng kim cương và vàng bạc lấp lánh.
“Nhân cơ hội lễ trao giải lần này, chúng ta đưa ra một mẫu thiết kế, có lẽ chỉ trong một lần này thôi Diệc Hiên sẽ nổi tiếng, sau khi danh tiếng vang xa, tôi tin rằng, rất nhanh thôi quy mô của Diệc Hiên sẽ lại tiến thêm một bước nữa!”