Trần Hạo thấy người bưng trà lên lại là Lâm Vũ Nặc, anh không khỏi sửng sốt, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Lâm Vũ Nặc cười nói: “Ở đây có nhiều giáo viên lắm đó! Tôi có thể học hỏi được nhiều kỹ năng hay ho đấy!”
Trần Hạo nhấp một ngụm trà do Lâm Vũ Nặc đưa, nói: “Cũng đúng, tuổi trẻ cần phải siêng năng học tập, chỉ có vậy mới có thể giúp bản thân tiến bộ nhanh hơn! Cụ Lâm, nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước!”
Trần Hạo khuyên nhủ Lâm Vũ Nặc tựa như đang dạy dỗ trẻ nhỏ, điều đó làm cô ấy trợn tròn mắt, trong đầu thầm nghĩ, không phải anh cũng trẻ lắm sao? Sao lại nói như thể lớn hơn người ta mấy tuổi vậy? Cứ nói chuyện như mấy ông già bảy tám chục tuổi.
Vốn dĩ, cô gái nhỏ này đến chỗ ông nội mình để giúp đỡ chứ không có ý định học thêm chút kỹ năng gì, mà là do cô ấy cảm thấy đến đây có thể có nhiều cơ hội gặp Trần Hạo hơn thôi.
Khi thấy Trần Hạo sắp đi, Lâm Vũ Nặc vội vàng chủ động xin đi tiễn anh: “Ông nội, để cháu tiễn Trần Hạo!”
Lâm Dạ Bạch hơi bất ngờ, nhưng ông ấy nhanh chóng phản ứng lại, biết ngay cháu gái mình đang nghĩ gì: “Được, Trần Hạo, vậy thì tôi sẽ không tiễn cậu!”
Trần Hạo gật đầu đi theo Lâm Vũ Nặc ra khỏi phòng làm việc, không bao lâu sau cả hai đã đi đến đại sảnh của Viện nghiên cứu.
Lâm Vũ Nặc cười tươi như hoa nhìn chằm chằm vào Trần Hạo làm anh vô cùng ngại ngùng.
“Tôi nói này cô gái, cô nhìn tôi vậy làm gì?”, Trần Hạo nói
“Tôi tò mò thôi!”, Lâm Vũ Nặc cười híp mắt nói.
“Tò mò? Tò mò cái gì?”
“Ông nội nói với tôi, anh mới là ông chủ đằng sau của Viện nghiên cứu Cửu Khúc, nhưng tôi đến Viện nghiên cứu mấy ngày nay mà chưa từng gặp anh, anh đầu tư biết bao nhiêu tiền, sao lại không quan tâm gì hết vậy? Đương nhiên là tôi rất hiếu kỳ anh nghĩ gì trong đầu đó!”, Lâm Vũ Nặc nói.
“Nghĩ gì à? Không nghĩ gì hết, tôi tin tưởng ông nội cô!”, Trần Hạo giải thích.
“Không, tôi cảm thấy anh không hề để Cửu Khúc trong lòng!”, Lâm Vũ Nặc nói.
Trần Hạo ngỡ ngàng, anh không ngờ là cô gái nhỏ này lại rất nhạy bén.
Lâm Vũ Nặc sờ cằm làm bộ thám tử điều tra nói tiếp: “Anh đầu tư bao nhiêu tiền tôi không quan tâm, đại thần, anh có phải là cậu chủ gia tộc nào không vậy?”
Trần Hạo buồn cười bảo: “Cậu chủ gia tộc gì chứ? Tôi nào có hậu đài như vậy? Hôm nay nói người ta là cậu chủ gia tộc là chửi người đó, biết chưa?”
“Không có hậu đài? Chửi người hả? Phụt! Đại thần, anh độc thật đấy!”, Lâm Vũ Nặc ngơ ngác khi nghe thế, rồi cười ngặt nghẽo.
“Cứ đến đây, cố gắng học tập ở viện nghiên cứu, phấn đấu trở thành một nhà khoa học y tế xuất sắc như ông nội cô vậy!”, Trần Hạo tươi cười dặn dò cô gái nhỏ, rồi ra về.
Lâm Vũ Nặc sầu não, thầm nghĩ sao cứ dùng giọng điệu người lớn dạy trẻ nhỏ nói với mình làm gì? Bộ không thể nói chuyện bình thường như đàn ông nói với phụ nữ à?
Ngay khi Lâm Vũ Nặc định nói gì đó thì có một thanh niên lịch thiệp, mỉm cười đi từ khu thí nghiệm đến chỗ hai người.
Thấy người nó lại gần, mặt mày Lâm Vũ Nặc tái mét: “Phiền chết mất, sao người này lại đến nữa? Thật đáng ghét!”
Trần Hạo nhìn biểu hiện của Lâm Vũ Nặc là đoán được người kia chắc là người theo đuổi, anh cười ha hả nói: “Sao vậy? Có người nghĩ cô là cháu gái viện trưởng nên muốn một bước thăng tiến trở thành phượng hoàng nam à?”
Cô ấy tức giận, khinh bỉ nhìn Trần Hạo, nói: “Đại thần, tôi tự dựa vào sức mình để đến đây học tập, không ai biết tôi là cháu gái của Lâm Dạ Bạch, tôi chưa từng dựa vào quan hệ để bám váy ai! Anh đừng có xem thường tôi, còn nữa, đừng tiết lộ thân phận của tôi!”
“Ha ha! Tôi nghĩ mình có nên chuồn trước để tránh cho bản thân lỡ miệng không đây!”
Trần Hạo dứt lời định đi nhưng không kịp.
Người nọ đi đến Trần Hạo chăm chú, hỏi Lâm Vũ Nặc: “Vũ Nặc, đây là ai vậy? Là bạn học của em sao?”
Lâm Vũ Nặc thấy người đến, một nỗi ưu phiền dâng lên trong lòng cô ấy.