Mà ông ta chỉ vừa mới cúp máy, Hướng Lượng và Nghê
Quyền cũng nhận được điện thoại thông báo như thế, đều cho biết có người tới đàm phán thu mua, với giá gấp tám lần giá thị trường.
Suy nghĩ một chốc, Hồng Quang Kiện chợt nghĩ tới cuộc điện thoại ban nãy của Trần Hạo, khinh bỉ nói: "Đường đường là cậu chủ nhà họ Hạ mà lại dùng một thủ đoạn hai lần ư? Đúng là không thú vị, công phu mèo cào ấy của cậu ta hù dọa người khác thì có lẽ vẫn được, muốn hù dọa Hồng Quang Kiện này ư? Nằm mơ!”
Trần Hạo mỉm cười di chuyển cái ghế: "Có lẽ mới là bắt
đầu thôi?"
"Buồn cười, không có chuyện gì nữa thì chúng tòi đi trước đây, hôm nay trước mười hai giờ mà không thấy Bạch Thị chuyến khoản tới thì chúng ta gặp nhau ở tòa án đi!”
Hồng Quang Kiện cười lạnh, lời nói vò cùng kiêu ngạo, còn chưa đế ông ta kịp đắc ý thì điện thoại lại một lần nữa vang lên, vần là cấp dưới lúc nãy gọi tới.
"Tổng giám đốc Hồng, ông đang ở đâu ạ? Có thể mau chóng trở về ngay bây giờ không?"
Nghe nói như thế, Hông Quang Kiện nhíu mày hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì nữa sao?”
"Tổng giám đốc Hồng, các cổ đông đã thỏa thuận xong với đối phương rồi, bây giờ người ta đã tìm tới chỗ tôi, hỏi với giá gấp năm thì chúng ta có bán cổ phần trong tay không!", cấp dưới nói.
Hồng Quang Kiện tức giận chửi tục: "Có phải là đầu cậu có _ o"_-Po ĩ I -L o__o _ _ Y_Po -
vân đề rồi không? Gap năm lân giá thị trường? Bọn họ cho rằng Hồng Quang Kiện này là thằng ngốc sao?"
"Không phải đâu tổng giám
đốc Hồng, ngoại trừ việc thu mua ra thì còng ty chúng ta còn gặp phải phiền phức khác nữa! Vừa nãy sau khi những người kia xuất hiện, nơi chuyên cung cấp hàng cho chúng ta, các tiểu thương nhao nhao gọi điện thoại tới, đòi nợ, hủy bỏ hợp đồng, còng ty đang gặp phải phiền phức rất lớn!"
"Cái gì?", hai con mắt của Hồng Quang Kiện suýt nữa đã rơi luôn ra ngoài, thật sự không thể tin vào tai mình.
"Chuyện này rất phiền phức, tổng giám đốc Hồng, tôi tìm một tiểu thương quen biết đế nghe ngóng, người ta lại nói thẳng ra
lỗi là từ phía người của chúng ta!"
"Đáng chết!", Hồng Quang Kiện nổi giận gầm lên một tiếng, biết rằng chuyện này châc chân không thế không liên quan đến Trần Hạo.
Trần Hạo cười tủm tỉm, vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Trời... Trời ạ...", Hồng Quang Kiện còn chưa quyết định được