“Tôi cảm thấy ông sẽ chết nhanh hơn tôi đấy!”, Trần Hạo lạnh lùng nói.
Dương Phàm bên cạnh Mindray trộm ngó văn kiện liền không dời nổi mắt nữa, mặt xám như tro tàn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trên văn kiện là một bản ghi chép, Mindray hối lộ người nào, Sâm Kỳ thông qua cách phi pháp nào để chiếm được nhà xưởng sản xuất thuốc của nước Hoa! Từng này chứng cớ đủ để cho nhà nước Hoa phong sát Sâm Kỳ, vĩnh viễn không cho phép bọn họ tiến vào kinh doanh trên lãnh thổ nước Hoa nữa!
Mồ hôi lạnh của Mindray chảy ào ào, ông ta đã tìm hiểu rất rõ nước Hoa, biết rõ sự kiểm soát của nhà nước nước Hoa đối với đất nước không giống như các nước phương Tây, phải qua những luật lệ cứng nhắc! Nếu Sâm Kỳ rơi vào tầm ngắm của nhà nước nước Hoa sẽ không còn cơ hội thương lượng nào để tìm đường sống nữa!
Trần Hạo cười nói: “Bây giờ đã biết ai sẽ chết nhanh hơn ai chưa?”
Mindray nói: “Nếu cậu dám đem những thứ này…”
Bốp! Trần Hạo lại tát cho ông ta một phát: “Thật xin lỗi, những thứ này đã ở trên bàn của người nào đó rồi!”
“Cậu…cậu lại dám, thật quá to gan! Cậu quả thực…”
Trần Hạo nhìn chằm chằm vào Mindray, chậm rãi kề sát bên tai ông ta, dùng âm lượng đủ để hai người nghe được: “Chuyện ông trộm đem dự án của Sâm Kỳ bán cho công ty Takeda, cấp trên của ông đã biết hết rồi đấy, chắc ông biết rõ thủ đoạn của bọn họ nhỉ!”
Nghe vậy, Mindray hoảng sợ nhìn Trần Hạo, đến tận lúc này ông ta mới lần đầu tiên chính thức nhìn thẳng vào đối thủ. Chuyện ông ta giao dịch với công ty Takeda bí mật như vậy, ngay cả người thân cận nhất với mình ông ta cũng không hề nói. Chỉ có hai người là ông ta và người phụ trách của công ty Takeda biết, làm sao Trần Hạo lại biết được?
Mindray còn chưa biết, đừng nói công ty Takeda, ngay cả nhà họ Murayama phía sau Takeda cũng đều là của Trần Hạo.
Mindray nghĩ ông ta phải bỏ trốn ngay lập tức! Nếu không chắc chắn ông ta sẽ phải chết!
Bán đứng Sâm Kỳ vì lợi ích không đáng sợ, đáng sợ chính là Mindray đã bán tin tức của những người có quan hệ phía sau với Sâm Kỳ!
Nghĩ đến đây, ông ta không khống chế được run rẩy, quay đầu bỏ chạy.
“Mindray… Ông Mindray…”
Dương Phàm ở sau lưng hét lớn cỡ nào cũng không ngăn được ông ta.
“Ông có gan thì chờ đó cho tôi…”
Thấy thế, Dương Phàm cũng hùng hổ muốn bỏ đi, không ngờ ông ta vừa quay người lại liền quỳ gối trước mặt nhóm người của Cửu Khúc.
Dương Phàm muốn điên rồi, không ngừng tự đập vào chân mình nhưng chẳng thể nhấc lên nổi.
Trần Hạo mỉm cười nói: “Ông Dương, ông thành tâm giải thích như vậy với Cửu Khúc, tôi cũng không thể không biết xấu hổ từ chối được!”
Dương Phàm tức giận muốn mắng người, nhưng nghênh đón ông ta lại là những ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy.
Một đám phóng viên chuyên nghiệp sao có thể bỏ qua cơ hội như thế này chứ?