Ông ta trở về sân khấu rồi, không gian quái dị bao quanh ông ta đã khôi phục bình thường.
Mà lúc này, khán giả dưới đài đã không ngớt lời chế giễu.
“Đại sư thôi miên gì chứ, chắc chắn là ban tổ chức thuê chúa hề về mua vui cho mình, không biết bọn họ tìm đâu ra người nước ngoài mạo danh đại sư lừa tiền nữa?”
“Đúng thế, còn bày đặt thôi miên người khác, lúc nãy hình như ông ta không nhúc nhích, tôi đoán là ông ta bị thôi miên rồi!”
“Cái loại người như vậy mà dám xem thường người Hoa à? Đúng là không biết điều!”
Những khán giả dưới đài rối rít buông lời chửi rủa, la hét rời đi.
Nhưng lúc này trong lòng Johnny đều là niềm hân hoan vui sướng sống sót sau tai nạn, thủ thuật thôi miên của Trần Hạo cao siêu hơn ông ta biết bao nhiêu lần, đi vào giấc mộng vừa rồi đã khiến ông ta toát hết mồ hôi, thấm đẫm áo quần.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi cậu!”, Johnny cứ như bị tinh thần phân liệt, ông vô cùng sợ hãi, cuống quýt xin lỗi Trần Hạo.
Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Cút khỏi nước Hoa ngay, sau này đừng để tôi biết ông bén mảng tới đây, nếu để tôi biết thì ông không cần trở về nữa!”
“Vâng, vâng…”, Johnny gật đầu như giã tỏi, cuống cuồng nhảy xuống sân khấu, rồi tháo chạy như chó cụp đuôi.
Một lát sau người dẫn chương trình mới theo kịp tình hình, nhanh chân đuổi theo nói: “Ông Johnny, ông không thể đi… Chúng tôi đã chi tiền mời ông mà!”
Vào lúc này, Trần Hạo trở lại khán đài, kéo Giang Ngạo Tuyết ra cửa.
Hai người đi một mạch đến bãi đậu xe, Giang Ngạo Tuyết vẫn luôn tò mò nhìn Trần Hạo chằm chằm.
Anh thì lợi dụng cơ hội kéo tay này, âm thầm hoá giải con dấu thôi miên trên người cô ấy.
Sau khi lên xe, Trần Hạo cười hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì thế?”
“Tôi cảm giác như Johnny bị ai đó thôi miên, Trần Hạo, là do anh làm à?”, Giang Ngạo Tuyết hỏi.
“Sao cô biết ông ta bị thôi miên?”, Trần Hạo cười hỏi.
Giang Ngạo Tuyết nói: “Bởi vì khi đó ánh mắt ông ta không có tiêu cự, từ sau khi các anh nói tôi có thể bị người khác thôi miên, tôi có nghiên cứu sơ về lĩnh vực này, cho nên biết một vài đặc điểm nhận dạng!”
Trần Hạo cười ha ha: “Cứ cho là vậy đi!”
Giang Ngạo Tuyết hốt hoảng hỏi: “Trần Hạo, anh rốt cuộc là ai thế? Biết đánh nhau, thông minh, liệu sự như thần, còn có vô số bản lĩnh thần bí khó lường! Anh là người hay quái vật vậy?”
Trần Hạo buồn cười hỏi: “Trưởng phòng, cô đây là đang chửi xéo tôi sao? Cô nhìn tôi giống quái vật lắm à?”
“Giống…vô cùng giống!”, Giang Ngạo Tuyết cười hì hì đáp lời.
Cô ấy cũng là người thông minh, thấy Trần Hạo đổi chủ đề, biết ngay anh không muốn nhiều lời, nên không truy hỏi đến cùng.
Sau khi Trần Hạo đưa Giang Ngạo Tuyết về nhà, anh nhận được tin nhắn Lý Vân Dương gửi tới, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, buổi họp báo chứng minh trong sạch của Cửu Khúc sắp bắt đầu rồi.
Trong phòng họp tọa lạc ở tầng cao nhất cao ốc Cảnh Tú Hải Dương.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Tiêu Nhất Phi và ban lãnh đạo Cửu Khúc đã ngồi trên đài chủ tịch từ sớm.