Cô lập tức khó chịu: “Anh nói ai chậm tiêu hả?”
“Không có… Em phản ứng nhanh thật đó, mới nửa phút mà đã biết anh nói đến em!”, Trần Hạo buồn cười nói.
Bạch Phi Nhi tức giận muốn đánh người, nhưng cô lại càng không phục.
“Nói lại! Anh cũng không phải là nam chính, anh thích em sao? Anh đẹp trai như người ta sao, si tình như người ta sao?”, Bạch Phi Nhi chất vấn.
Trần Hạo nói: “Nhưng anh khẳng định mình mạnh hơn anh ta!”
“Cái gì?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
“Anh là chồng của nữ chính!”, Trần Hạo nói.
Bỗng nhiên, Bạch Phi Nhi cứ như bị trúng thuật điểm huyệt Quỳ Hoa vậy, buồn bực không động đậy.
Còn Trần Hạo thì cười to.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Bạch Phi Nhi thắc mắc giờ này còn có ai tới chứ? Cô đứng dậy đi mở cửa, sau đó ngơ ngác đứng trước cửa, bởi người đứng ở cửa là Tào Thanh Nguyên.
“Sao thế, chủ tịch Bạch không nhận ra tôi sao?”, ông ta cười nói.
Bạch Phi Nhi phản ứng lại nói: “Sao có thể, mời chủ tịch Tào vào!”
Sau đó, cô mời Tào Thanh Nguyên vào.
Trần Hạo vẫn đang bình tĩnh ăn mì, Bạch Phi Nhi hờn giận nói: “Trần Hạo, có khách đến chơi!”
Tào Thanh Nguyên vừa vào nhà đà đi thẳng đến trước mặt anh, cung kính nói: “Chào cậu Trần!”
Trần Hạo cười nhàn nhạt: “Đến Hải Dương rồi à?”
Bạch Phi Nhi trợn tròn mắt sau lưng anh, trong đầu cô nghĩ, ông chủ lớn người ta chủ động đến thăm nhà, sao anh không đứng lên tỏ lòng hiếu khách hả?
Nhưng dường như Trần Hạo không nhìn thấy cô trừng mắt, anh dửng dưng, thần thái bình tĩnh, vẫn cứ ngồi như vậy giống như bậc đế vương đang được bề tôi quỳ lạy vậy.
Bạch Phi Nhi lúc đầu còn có vài phần tức giận, nhưng giờ cô không khỏi ngẩn ngơ đứng nhìn!
Ngay lúc ấy, trong đôi mắt của Bạch Phi Nhi, Trần Hạo có gì đó trở nên thật khác lạ!
Còn may là cô thấy cảnh này, nếu đổi lại là Chu Trị Bình ở đó, thì chắc ông ta sẽ phát điên mất!
Chu Trị Bình đường đường dẫn theo một đám quan to chức lớn, doanh nhân thành đạt của tỉnh đến tiếp đón lại không giữ nổi Tào Thanh Nguyên, thế mà giờ đây ông ta lại khom lưng khuỵu gối trước một thanh niên nhỏ bé như Trần Hạo ư?
Bạch Phi Nhi ngơ ngác trong giây lát, rồi tức giận nhắc nhở bảo: “Trần Hạo…”
Bạch Phi Nhi không cần nói câu nói tiếp theo, Trần Hạo đã nở nụ cười gượng gạo.
Tào Thanh Nguyên lại thấp thỏm lo âu nói: “Không cần, không cần đâu! Cậu Trần như vậy là tốt rồi, đừng khách sáo quá, ngược lại làm tôi không tự nhiên!”
Bạch Phi Nhi tối sầm lại.
Nhưng Trần Hạo không tiếp tục ngồi nữa, anh tươi cười chào hỏi ông ta: “Ông chưa ăn cơm phải không?”
Tào Thanh Nguyên gật đầu như gà mổ thóc.
Anh nói: “Tôi nấu một ít mì sợi! Để tôi đi lấy cho ông một bát!”
Nghe Trần Hạo nói thế, ông ta sợ khiếp vía: “Tôi tự lấy được!”
Vậy mà, ông ta còn chưa dứt lời thì đã bị trần Hạo trừng mắt.
“Ông cứ ngồi trước đi! Tôi đi lấy bát mì!
Dứt lời, anh đi vào phòng bếp ngay.
Bạch Phi Nhi giờ mới nói: “Mời chủ tịch Tào ngồi, thật xin lỗi ông, bọn tôi không ngờ ông đến ghé thăm nên cơm canh hơi đạm bạc, chỉ có chút mì sợi do Trần Hạo nấu! Tiếp đón chủ tịch Tào không được chu đáo, hy vọng ông bỏ qua cho!”
Tào Thanh Nguyên vô cùng lo sợ nói: “Tốt lắm… tốt lắm! Mì sợi do cậu Trần nấu không phải người bình thường có thể ăn!”
Mặt Bạch Phi Nhi u ám, trong đầu cô lại nghĩ lần này Tào Thanh Nguyên có bị thương đến não bộ không vậy? Sao ông ta lại lộ ra biểu hiện như vậy chứ?
Rất nhanh sau đó, Trần Hạo bưng một bát mì sợi ra, đẩy bát mì đến trước mặt Tào Thanh Nguyên: “Ăn đi!”
Nghe Trần Hạo nói hai chữ này, chẳng hiểu tại sao, mà bỗng nhiên trong lòng Tào Thanh Nguyên hơi cảm động!
Một bát mì nước trong veo thế kia lại cho ông ta một cảm giác rất chân thành.
Nhìn cảnh ấy, Bạch Phi Nhi tự hỏi bản thân liệu có phải bản thân đang nằm mơ!