Nói xong, Trương Hàn lấy điện thoại ra định gọi đi, Trần Hạo lại chậm rãi đứng lên, ánh mắt cực kì lạnh lẽo, giống như là ma vương giáng lâm.
“Tôi còn chưa xét xử xong, đến lượt anh thể hiện chắc? Quỳ xuống...”
“Anh...”
Trương Hàn điên rồi, không ngờ được Trần Hạo lại ngông cuồng như vậy, lúc đang định đáp trả, cậu ta lại nhìn thấy ánh mắt của anh.
Sát khí và áp lực kinh khủng toả ra từ người Trần Hạo ập về phía hai người.
Trương Hàn muốn chống lại, nhưng rất nhanh cậu ta đã phát hiện làm như thế nào cũng là phí công.
Bịch một tiếng, cậu ta bỗng quỳ xuống dưới áp lực kinh khủng kia, điện thoại vừa lôi ra cũng rơi xuống đất, đâu còn có cơ hội gọi điện cho người khác nữa.
Sau đó Trần Hạo lạnh lùng nhìn về phía Du Tử Uyên: “Chỉ còn anh thôi nhỉ? Cậu Du?”
“Ha ha ha! Mày cho rằng tao sẽ...”
Bịch! Du Tử Uyên đang muốn thể hiện, lại cảm nhận được hai luồng khí đánh trúng vào chân của mình, sau đó cậu ta cũng nhục nhã quỳ xuống.
Mà Trần Hạo lại cười lạnh nhìn hai người từ trên cao.
“Chơi vui không? Có phải đã vượt qua dự đoán của anh không?”, Trần Hạo cười hỏi Du Tử Uyên.
Du Tử Uyên lạnh lùng cắn răng nói: “Trần Hạo, mày sẽ phải trả giá thật lớn vì những gì mày làm! Mày biết không? Bây giờ mày thật sự rất đáng yêu, tất cả đều giống như tao tưởng tượng, đánh tao ư? Chỉ là vết thương trên cơ thể mà thôi! Tính là cái gì chứ? Rất nhanh tao sẽ trả lại hết những thứ này cho mày!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Tôi sẽ ngồi đây chờ!”
Nói xong, Trần Hạo cười tủm tỉm quay về ngồi trên ghế thẩm vấn, từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người họ.
Mà giờ phút này, trong sảnh lớn của cục cảnh sát, một gã cảnh sát bụng phệ tràn đầy khí thế đang đi xuống tầng trong vòng vây của một đám cảnh sát.
Người này chính là lãnh đạo của Hoàng Bộ cục, Lăng Phong.
“Tên kia đã bị bắt vào đây nửa giờ rồi, anh có muốn đi xem không?”, cấp dưới hỏi.
Lăng Phong cười nói: “Xem cái gì?”
“Tính cách của cậu Du mà anh còn không biết hay sao? Lỡ như cậu ta giết người thì sao? Chúng ta biết ăn nói thế nào!”, tên cấp dưới có chút lo lắng nói.
“Giết được thì tốt!”, Lăng Phong lạnh lùng nói.
“Lời này của anh…tôi không hiểu!”, cấp dưới mơ hồ hỏi.
“Cậu thử nghĩ mà xem? Nếu như Du Tử Uyên không ra tay, sau này, nếu sự việc này bị truyền ra ngoài, bất kể là ai cũng sẽ quy trách nhiệm cho chúng ta, dù sao thì chúng ta cũng là cảnh sát! Nhưng nếu Du Tử Uyên tự mình ra tay, một khi sự việc bị bại lộ, cậu nghĩ nhà họ Du sẽ nhúng tay vào hay là mặc kệ?”, Lăng Phong mỉm cười u ám.
Nghe vậy, cấp dưới cuối cùng cũng hiểu rõ: “Anh thật cao tay…cao bằng mấy toà nhà cao tầng luôn?”
Khi Lăng Phong đang mỉm cười xấu xa thì ở bên ngoài, một chiếc xe quân đội màu xanh biếc đang chạy như điên vào Hoàng Bộ cục.
Sau khi dừng xe, một người đàn ông sắc mặt u ám từ trên xe nhảy xuống, vội vàng đi vào trong sảnh lớn.
Vừa bước vào bên trong, anh ta nhìn thấy một gã cảnh sát đã trực tiếp túm cổ áo hắn ta: “Trần Hạo đâu?”
“Anh là ai? Buông tay ra, tấn công cảnh sát chính là tội lớn!”, gã cảnh sát bị nắm cổ áo tức giận nói.
Vẻ mặt của người đàn ông lộ ra một tia ngoan độc: “Tội lớn? Nếu như Trần Hạo bị làm sao, đừng nói là tấn công, ngay cả phá huỷ Hoàng Bộ cục của mấy người tôi cũng có thể làm được!”
Lúc này, Lăng Phong đang ở sảnh lớn cũng nhìn thấy một màn này, anh ta giận dữ nói: “Anh là ai? Dám gây rối!”
Lăng Phong vừa lên tiếng, mấy tên cảnh sát đã tiến lên, nhưng không ngờ rằng, đối phương chỉ vung mấy nắm đấm đã đánh bay hết một đám người, sau đó anh ta đi thẳng đến chỗ Lăng Phong.