Giáo viên chủ nhiệm Vương Đĩnh có bối cảnh không đơn giản, bố là ông lớn nào đó, ông nội cũng từng là lãnh đạo, nếu nói đến việc đánh bóng tên tuổi, Phòng Nghĩa Dung cảm thấy chính là Vương Đĩnh mới đúng.
Hơn nữa hắn ta đã thèm nhỏ dãi vị trí hiệu trưởng của ông ta không phải một hai ngày. Nếu như để hắn ta lên chức, lấy được chút thành tích, lại thêm có người nhà nói giúp, Vương Đĩnh lên cấp sẽ rất dễ dàng.
Cho nên, mình đang là chướng ngại vật ở trong mắt Vương Đĩnh.
Lúc này có rất nhiều âm thanh phản đối, trong đó ít nhiều đều có tác dụng của Vương Đĩnh.
Đương nhiên, mặc dù trong lòng Phòng Nghĩa Dung biết rõ những điều này, nhưng lại không hề thể hiện ra bên ngoài, mà đẩy mọi chuyện lên cho cấp trên.
"Những điều mà mấy người cân nhắc, tôi cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ là cấp trên ra lệnh như thế, tôi nghĩ huấn luyện viên Trần này cũng không đơn giản!”
Lúc Vương Đĩnh đang há mồm còn muốn nói gì đó, Trần Hạo đã đi vào phòng họp. Anh nhìn một đám người, sau đó đặt đơn nhận chức ra trước mặt Phòng Nghĩa Dung: “Ông chính là hiệu trưởng Phòng đúng không! Đây là đơn nhận chức của tôi, tôi là huấn luyện viên Trần Hạo mới tới!”
Đám người sững sờ, trong phòng họp lập tức ồn ào cả lên.
Lúc trước bọn họ đều cảm thấy quyết định này không ổn, nguyên nhân chủ yếu là cấp trên điều huấn luyện viên ngoài trường học đến, hơn nữa còn không phải ở trong hệ thống này, cho dù người này có thành công hay không, đều có ảnh hưởng rất lớn với danh dự của trường học.
Nhưng lúc này nhìn thấy Trần Hạo, bọn họ càng thêm nghi ngờ về quyết định đó của cấp trên.
Trần Hạo còn rất trẻ tuổi, lại không chỉ là trẻ thôi đâu, nhìn qua còn như một tên mọt sách, yếu ớt, không làm ra trò trống gì!
Để một người như vậy đi dạy những tên khó dạy bảo kia ư? Không phải là đến để bị đám người đó làm thịt à?
Trong lòng đám người đều đồng ý với lời Vương Đĩnh nói trước đó, cấp trên quyết định phái người này xuống, là thật sự để anh đến đánh bóng tên tuổi!
Phòng Nghĩa Dung nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn một cái, tiếng nghị luận phía dưới liền dừng lại, ông ta mỉm cười đứng lên bắt tay với Trần Hạo: “Huấn luyện viên Trần, tôi đại diện cho trường học hoan nghênh cậu!”
Ai ngờ, Phòng Nghĩa Dung vừa mới nói xong, Vương Đĩnh liền chán ghét nói: “Huấn luyện viên Trần, trước khi đến cậu đã điều tra rõ những học viên cần dạy chưa? Lúc trước trường học của chúng tôi đã cho huấn luyện viên Diêm xuất sắc đi dạy những người này, ông ta còn không thể giải quyết, nhất định cậu phải nhận công việc này sao?”
Trần Hạo thản nhiên nói: “Mấy đứa bé không hiểu chuyện mà thôi, tôi thuận tay dạy một chút, cũng là nhận sự nhờ vả của người ta!”
Nghe Trần Hạo nói vậy, Vương Đĩnh không khỏi bật cười phì một tiếng.
Cảm thấy Trần Hạo chính là một tên ngốc không biết sống chết!
Diêm Diệu Dương cực kì khó chịu: “Mấy đứa bé? Ăn nói mạnh miệng thật đấy? Cũng không sợ nói được mà không làm được!”
Trần Hạo lười nói nhảm với mấy người, mà hỏi hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Phòng, bây giờ những người đó đang ở đâu? Tôi không có quá nhiều thời gian lãng phí nói chuyện tào lao với những người không liên quan đâu!”
Hiệu trưởng Phòng khách khí cười một tiếng, đang chuẩn bị đứng dậy dẫn Trần Hạo đến sân huấn luyện của trường học.
Diêm Diệu Dương nổi giận: “Cậu nói ai là người không liên quan?”
Trần Hạo lạnh nhạt nhìn tên này, nói: “Không phải là ông sao? Vậy được thôi, ông đến dạy đi, bớt việc cho tôi!”
Diêm Diệu Dương suýt nữa bị Trần Hạo chọc giận hộc máu.
Vương Đĩnh nói: “Cậu thì tính là cái gì, cậu có biết huấn luyện viên Diêm là ai không? Những binh vương có tiếng tăm lừng lẫy như Dương Uy Vũ ở Tây Nam, Long Định Hoa ở Bắc Tam đều là học sinh của huấn luyện viên Diêm chúng tôi, nếu không phải lúc trước ông ta có chút vết thương nhỏ mới phải từ chức, cậu cho rằng cậu có tư cách đứng đây nói chuyện với chúng tôi sao?”
Trần Hạo nghe nói như thế thì giận dữ cười: “Tôi không hiểu lắm, chẳng lẽ không phải bởi vì ông ta quá vô dụng không dạy được, tôi mới xuất hiện ở chỗ này sao? Nếu không phải do mấy người quá kém, tôi cần phải nhận công việc đáng ghét này chắc?”
"Cậu...”