“Tự giới thiệu một chút, tôi là Trần Hạo, cũng có thể xem là người của Diệc Hiên, ông nói đến đây là để đòi công bằng, thật xin lỗi, không có công bằng để cho ông, ông muốn như thế nào thì cứ nói thẳng ra đi!”, Trần Hạo thản nhiên nói.
Kim Đại Hải nghe xong ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
“Xem ra Diệc Hiên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt phải không? Muốn như thế nào? Chỉ với ba chữ Kim Đại Hải, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi đến được mấy trăm anh em, vây kín Diệc Hiên, các người còn muốn làm ăn ở chỗ này nữa không?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Lợi hại như vậy cơ à?”
Nhìn thấy vẻ mặt thiếu hiểu biết của Trần Hạo, Kim Đại Hải lại càng thêm kiêu căng: “Chỉ là gọi vài người đến thôi mà cậu đã nói là lợi hại? Nhặt chút đồ ăn thừa trong kẽ răng của tôi cũng đủ để mua đứt nơi này, cậu nói tôi cố ý gây sự? Diệc Hiên mà cũng xứng sao?”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Ha ha! Thật kiêu ngạo! Vậy thì ông thử gọi máy trăm anh em đến đây, vây quanh Diệc Hiên đi? Tôi chưa được nhìn thấy cảnh tượng đó bao giờ, nói không chừng sẽ doạ sợ được tôi đấy!”
Chương 422: Tên khốn bất cần đời
Giang Ngạo Tuyết nghe xong lập tức cảm thấy mơ hồ!
Cô ấy thầm nghĩ, không biết Trần Hạo đang tính toán cái gì! Người này đang làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà?
Ngay khi cô ấy muốn mở miệng, Kim Đại Hải đã vỗ bàn đứng dậy.
“Ha ha! Cậu thanh niên này thật có bản lĩnh, hy vọng cậu sẽ không hối hận!”, Kim Đại Hải lạnh lùng nói.
Trần Hạo bĩu môi nói: “Hối hận? Người có thể khiến cho tôi hối hận còn chưa sinh ra đâu!”
“Được! Cậu và Diệc Hiên đã muốn chơi thì tôi cũng theo tới cùng!”
Kim Đại Hải nói xong liền đi ra ngoài gọi điện thoại.
Giang Ngạo Tuyết lập tức nóng nảy giữ chặt Trần Hạo.
“Anh đang làm cái quái gì thế? Anh có biết là Kim Đại Hải không chỉ đơn thuần là một người giàu có thôi không? Ông ta lập nghiệp dựa vào xã hội đen, sau này mới thành công tẩy trắng, kinh doanh lĩnh vực bất động sản! Đắc tội với ông ta sẽ rất phiền phức!”, Giang Ngạo Tuyết buồn bực nói.
Trần Hạo cười nói: “Vậy thì như thế nào? Nếu như bỏ qua chuyện ông ta cố ý gây sự lần này thì chẳng khác nào đồng nghĩa với việc thừa nhận Diệc Hiên bán hàng giả?”
Giang Ngạo Tuyết không biết nên nói gì, mặc dù không đồng ý với phương pháp xử lý của Trần Hạo, nhưng cô ấy cũng không thể tìm ra được phương pháp nào tốt hơn.
Hôm nay, Kim Đại Hải đến đây gây chuyện, theo như ý của ông ta, chuyện này cũng có thể làm lớn, mà cũng có thể làm nhỏ.
Nếu như sau khi nghe mấy lời hù dọa của ông ta, Diệc Hiên thừa nhận là bán hàng giả thì mọi chuyện cứ thế êm xuôi.
Nhưng nếu như Diệc Hiên cố chấp không thừa nhận, thì người của ông ta cũng đã tụ họp ở cách đây không xa, một cuộc điện thoại là có thể gọi đến!
Thế nên, ông ta mới tự tin như vậy.
Vì vậy, sau khi Kim Đại Hải gọi điện thoại, ở trên con phố cách đây không xa, một đám người mặc đồ đen nghìn nghịt kéo tới, rất nhanh sau đó đã vây kín Diệc Hiên, cảnh tượng này thật giống như trong phim điện ảnh cổ trang!
Nhìn thấy người của mình đến vây quanh Diệc Hiên, Kim Đại Hải đắc ý, ánh mắt lộ ra tia sắc bén.
“Anh bạn, cậu cảm thấy cảnh tượng này thế nào? Có thể dọa sợ cậu không?”, Kim Đại Hải mỉm cười xấu xa nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo cười cười sờ mũi, ánh mắt có chút nghiền ngẫm nói: “Trận thế này quả thật là rất lớn, không biết là ông muốn đánh như thế nào?”
Nghe anh nói xong, Kim Đại Hải đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó điên cuồng cười lớn.
“Ý của cậu là muốn chuẩn bị đánh nhau sao, một người đánh trăm người? Đầu óc của cậu có vấn đề gì không?”, Kim Đại Hải cười nhạo nói.
Trần Hạo chỉ cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, tôi đang muốn thử một chút, đã lâu rồi không đánh một trận thoải máu, sợ là chân tay đã sắp cứng đơ cả rồi!”
Nói xong, anh tiện tay cởi áo, ném thẳng lên quầy.