Tiết Tư Vũ cho là đề khị của Lưu Việt rất có tính khả thi, anh ta không nghĩ Vương Lãng sẽ trách cứ việc người thừa kế tương lai của nhà họ Tiết làm chỉ vì nhà họ Bạch nhỏ bé ở cái đất Hải Dương này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiết Tư Vũ ngạo mạn cười nói: “Đuổi bọn họ đi, cho bọn họ bài học nhỏ là được rồi, đừng xé to chuyện ra để tránh làm anh khó xử”.
Tên công tử quần áo lụa là, Trương Quần, đi theo đứng bên cạnh nói: “Chỉ là cái gia tộc nhỏ nhoi thôi, không phải thích chơi chúng kiểu gì cũng được sao? Quản lý Lưu cứ yên tâm đi, có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm thay anh?”
Lưu Việt càng hạ quyết tâm sau khi nghe tên công tử bột Trương Quần này nói.
Trương Quần là con trai cưng của lãnh đạo Cục Thuế vụ, dân không đấu với quan, cứ cho nhà họ Bạch là mũi nhọn ở Hải Dương, nhưng đây là tỉnh, rồng qua sông cũng phải cho thổ địa chút quà cáp chứ.
Thấy Trương Quần lên tiếng, một tên quần áo lụa là khác bên cạnh Tiết Tư Vũ, Lý Dương cũng cười: “Dám đắc tội Tư Vũ à, đúng lúc hôm nay tôi không có việc gì làm, đành lấy nhà họ Bạch giải sầu vậy! Mấy người chúng ta ra tay, nhà họ Bạch không quỳ thì chết chắc!”
Lưu Việt nghe thế càng vui mừng khôn xiết.
Lý Dương là cháu trai của lãnh đạo trong giới chính trị và pháp luật.
Những kẻ này chống lưng cho Lưu Việt thì hắn ta nói có ai dám nói không?
Ở trong suy nghĩ của Lưu Việt, chẳng lẽ mình không nghiền nát nhà họ Bạch được sao?
Lưu Việt nghĩ thế bèn nói: “Cậu Tiết nhìn kỹ nhé, để tôi trút giận cho anh!”
Tiết Tư Vũ cười âm hiểm nghĩ thầm trong đầu, hôm nay có thể lấy lại thể diện mất hết lần trước rồi.
Có tiền à? Nghĩ mình anh có thôi à?
Ở đất tỉnh Sở này, người có tiền nhiều không kể xiết, anh cũng chả là cái thá gì đâu.
“Chơi thì cứ chơi, nhưng chớ doạ người ta!”, Tiết Tư Vũ làm bộ làm tịch nói.
Lưu Việt khẽ gật đầu rồi nhanh chóng bước đến lối đi vào đại sảnh yến tiệc.
Đúng lúc ấy, Bạch Phi Nhi và Trần Hạo vừa mới tới trước của phòng tổ chức buổi tiệc.
Bảo vệ khu tổ chức tiệc chặn hai người lại hỏi.
“Xin hỏi đây là?”
“Tôi là Bạch Phi Nhi của Bạch Thị ở Hải Dương, tới đây để tham dự yến tiệc thương nghiệp ngày hôm nay!”, Bạch Phi Nhi tự giới thiệu bản thân.
“Thì ra là chủ tịch Bạch…”, bảo vệ vừa định mời Bạch Phi Nhi vào thì Lưu Việt bất ngờ bước đến.
“Đợi một lát!”
Thấy quản lý đến, người bảo vệ không nói gì nữa.
Lưu Việt mỉm cười: “Chủ tịch Bạch, thật xin lỗi, theo như tôi biết, buổi tiệc thương nghiệp hôm nay hình như không có mời nhà họ Bạch ở Hải Dương!”
“Anh là ai?”, Bạch Phi Nhi khó hiểu hỏi.
“Tôi là Lưu Việt, quản lý của Bạch Mân Côi”, Lưu Việt cười nói.
Bạch Phi Nhi nói: “Rõ ràng là tôi có nhận được lời mời!”
Thật xin lỗi chủ tịch Bạch, tôi đã xét duyệt danh sách khách mời của yến tiệc thương nghiệp ngày hôm nay, tôi chắc chắn trong đó không có tên Bạch Thị! Không có sai sót gì đâu!”, Lưu Việt ngoài mặt tỏ ra nhún nhường lịch thiệp, nhưng sâu trong đáy mắt đều là sự chế nhạo.
Nghe thế, sắc mặt Bạch Phi Nhi tối sầm: “Tôi chắc chắn Bạch Thị nhận được lời mời! Tôi hy vọng quản lý Lưu kiểm tra kỹ càng, để tránh phát sinh hiểu lầm không đáng có, đối với ai cũng không tốt!”
Lưu Việt cười khinh, rồi bỗng nhiên cất cao giọng nói hơn bình thường: “Chủ tịch Bạch, tôi biết những buổi yến tiệc sang trọng này luôn có sức hấp dẫn rất lớn đối với những gia tộc kinh doanh ở tỉnh Sở, tôi đã từng nghe đến tiếng tăm của nhà họ Bạch ở Hải Dương, nhưng đây là trách nhiệm của tôi, tôi không thể tùy tiện cho người không có tư cách vào được, lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì tôi không gánh nổi hậu quả đâu, vì vậy, tôi chỉ có thể nói một lời xin lỗi với chủ tịch Bạch thôi!”
Lưu Việt nói lớn tiếng đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, ai nấy cũng chỉ trỏ bàn tán về Bạch Phi Nhi, họ chỉ nói vài ba lời chế giễu, cho rằng Bạch Phi Nhi thấy người sang bắt quàng làm họ đi vào buổi tiệc.
Vẻ mặt Bạch Phi Nhi lạnh lẽo sương giá, cô linh cảm tên Lưu Việt này cố tình làm thế.
Khi cô định mở miệng nói gì đó thì Lưu Việt cười cợt cướp lời:” “Chủ tịch Bạch, tôi hy vọng cô tha thứ cho đám làm công ăn lương cực khổ như bọn tôi, cô đừng quậy phá nữa, nếu không tôi chỉ đành bảo người mời các người ra ngoài!”
“Tôi sẽ yêu cầu nhân viên Bạch Thị gửi thiệp mời đến ngay! Tôi có thể chứng minh mình được mời!”, Bạch Phi Nhi giải thích.