Vào lúc này, ở lối đi bên ngoài đại sảnh tổ chức yến tiệc, ông chủ của Bạch Mân Côi, Vương Lãng, và quản lý Lưu Việt nghe tin Tiết Tư Vũ tới bèn chạy tới hỏi han.
Vương Lãng mỉm cười tiến lại hỏi: “Cậu Tiết, sao cậu đến đây mà không nói cho chúng tôi một tiếng thế? Nói trước để tôi còn sai người đến đón cậu chứ. Cậu chủ nhà họ Tiết là khách quý của chúng tôi mà!”
“Ông chủ Vương đề cao tôi rồi, hôm nay tôi đến đây chỉ để mở mang kiến thức thôi!”, Tiết Tư Vũ khiêm tốn nói.
Vương Lãng cười nói: “Cậu Tiết, khiêm tốn quá mức dễ thành tự kiêu đấy!”
“Ông chủ Vương cứ nói đùa, tôi nào dám tự kiêu trước mặt ông chứ?”, Tiết Tư Vũ nói.
Ha ha! Cả hai tươi cười nhìn nhau.
Vương Lãng nở nụ cười áy náy nói: “Tôi rất mong được nói chuyện với cậu Tiết nhiều hơn, nhưng còn có vài người tôi cần phải đến chào hỏi nữa, nên tôi đi trước đây! Lần sau, cậu Tiết có đến thì nhớ báo với tôi nhé, tôi sẽ tự mình dẫn người đi nghênh đón cậu!”
“Ông chủ Vương bận thì cứ đi trước”, Tiết Tư Vũ khiêm nhường nói.
Vương lãng liếc mắt nhìn Lưu Việt rồi sai bảo: “Nhớ chăm sóc cậu Tiết cho kỹ, không là tôi hỏi tội anh đấy!”
Lưu Việt thưa: “Ông chủ cứ yên tâm ạ!”
Vương Lãng tươi cười với Tiết Tư Vũ: “Vậy tôi đi trước nhé!”
Tiết Tư Vũ khách khí nói: “Ông chủ Vương đi thong thả”.
Vương Lãng chào hỏi xong, liền dẫn người rời đi, để lại Lưu Việt ở đó.
Vào lúc này, Trần Hạo và Bạch Phi Nhi vừa đến lối đi.
“Câu lạc bộ này to lớn thật đấy!”, Trần Hạo cảm thán.
Bạch Phi Nhi mỉm cười nói: “Trước kia, lãnh đạo nước Đức đã ở lại câu lạc bộ này khi đến tỉnh Sở, nơi người nọ ở lại tất nhiên phải to lớn rồi!”
Trần Hạo không khỏi sửng sốt khi nghe tin này, anh có nhớ mang máng Lý Vân Dương đã từng nhắc qua gần đây khách sạn dưới chướng vừa mới tiếp đón lãnh đạo nước Đức.
Gì thế? Lẽ nào đây là câu lạc bộ của mình?
“Ngây ra đó làm gì? Đến phòng tổ chức yến tiệc thôi?”
Khi Trần Hạo đang ngơ ngác đứng đó thì Bạch Phi Nhi lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, rồi cả hai cùng nhau bước vào đại sảng vàng rực.
Nhưng cả hai không ngờ rằng Tiết Tư Vũ đã thấy rõ hai người đến.
Quản lý Lưu Việt rất quen với Tiết Tư Vũ, khi hắn ta thấy Tiết Tư Vũ nở nụ cười nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào Trần Hạo và Bạch Phi Nhi, bèn mở miệng hỏi: “Sao vậy cậu Tiết? Anh quen hai người đó à?”
“Không chỉ quen biết thôi đâu, ngược lại hai bên còn có chút ân oán”, Tiết Tư Vũ lạnh lùng nói.
Nghe thế, sắc mặt Lưu Việt càng ngày càng u ám: “Phải vậy không? Bọn họ là cái thá gì mà dám mạo phạm cậu Tiết chứ?”
Tiết Tư Vũ nghe Lưu Việt nói vậy, bèn mỉm cười: “Họ là người của nhà họ Bạch ở Hải Dương, chỉ là con kiến hôi thôi, không cần chú ý đến!”
Lưu Việt đã luôn mong được nịnh nọt Tiết Tư Vũ, nhưng khổ nỗi lại luôn không có cơ hội, hiếm khi có được thời cơ quý giá này, hắn ta nào có thể bỏ qua.
“Nhà họ Bạch ở Hải Dương à? Tôi chưa từng nghe nói! Cậu Tiết, để tôi xả giận giúp anh!”, nét mặt Lưu Việt gian tà nói.
Tiết Tư Vũ giả vờ giả vịt từ chối: “Không cần đâu, người ta là khách của Bạch Mân Côi các anh mà! Anh không sợ tổn hại đến danh tiếng của Bạch Mân Côi à!”
Lưu Việt cười hì hì nói: “Ông chủ Vương của chúng tôi không sợ nhất là có chuyện, Thiên gia cũng cho ông chủ chúng tôi thể diện đấy, vừa rồi, ông ấy còn khách sáo với anh và còn dặn dò tôi không được thất lễ với anh nữa, tôi làm vài chuyện thì ắt là ông ấy không để trong lòng đâu!”
Sau khi buông ra những lời này, ánh mắt Lưu Việt mang theo hơi lạnh dõi theo Trần Hạo và Bạch Phi Nhi: “Một gia tộc nhỏ nhoi ở Hải Dương mà cũng dám gây trở ngại cho cậu Tiết à, thật là không biết thế nào là lễ độ, để tôi cho họ một bài học, cho chúng biết mạo phạm cậu Tiết thì phải trả giá thật lớn!”