Ly Hận nhếch mép, biết hai người đang nghĩ gì nên vung tay lên, một con côn trùng vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nó nháy mắt bay ra ngoài, đậu trên cây quất tài lộc cách đó không xa được trang trí ngay chính giữa biệt thự. Con côn trùng vừa đậu lên thì cây quất dần khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chưa đến nửa phút, cây quất tài lộc mới còn tràn trề sức sống đã chết khô.
Hồng Bình và Trương Nguyên sợ ngây người.
Nhưng điều kinh khủng hơn còn ở phía sau.
Ly Hận ngoắc tay, thu huyền cổ về như làm ảo thuật, vung tay phát ra một cơn gió mạnh, trong nháy mắt cây quất hóa thành một đống bụi!
Cảnh tượng này khiến cho Trương Nguyên và Hồng Bình giật mình, con ngươi suýt rơi ra ngoài.
Bầu không khí như lắng đọng, một lúc sau, trong biệt thự truyền đến tiếng cười điên cuồng của cả hai.
"Lần này dù Trần Hạo có bản lĩnh đến đâu cũng khó thoát nạn rồi!", Trương Nguyên cười to.
"Hừ! Ai bảo thằng kia huênh hoang chứ, đáng đời!", Hồng Bình lạnh lùng nói.
Trương Nguyên đáp: "Thế giới sắp toàn là tin tức có người chết vì dùng thuốc của Cửu Khúc rồi, lúc đó chúng ta lấy phương thuốc vào tay rồi đổi bao bì hết đi, ha ha! Tiền vào như nước!"
Hồng Bình cũng cười: "Cửu Khúc này không biết sống chết, dám đối đầu với chúng ta, tự chôn mình đây mà!"
"Nào, anh Ly Hận, chúng ta cạn một ly!", Trương Nguyên vui mừng giơ ly rượu lên.
Hồng Bình cũng nâng ly về phía Ly Hận, nhưng hai người mời thật lâu vẫn không được hắn ta đáp lại.
Họ đồng thời nhìn Ly Hận.
Giờ phút này, hắn ta đang cúi đầu, tay cầm ly rượu nhưng không nhúc nhích.
Hồng Bình khó hiểu, lấy tay đụng nhẹ vào người Ly Hận.
Cơ thể hắn lập tức sụp đổ, hóa thành cát bụi!
Mà huyền cổ vừa rồi còn được Hồng Bình khoe khoang lại gấp rút chạy ra khỏi cơ thể Ly Hận, bò đi chỗ khác như bị cái gì dọa sợ.
Hồng Bình và Trương Nguyên sững sờ.
Một hai phút trước hai người còn khen ngợi đại thần Ly Hận không gì không làm được, thế mà giờ đây hắn lại chết bởi chính thủ đoạn mình am hiểu nhất!
Chuyện này.
Họ cũng không biết nên diễn tả tình huống này thế nào.
Thật lâu sau, hai người giật mình, kinh hoàng nghĩ rằng Ly Hận bị ai đánh lén.
"Ai. ai đấy? Ra đây cho tôi!", Trương Nguyên xoay qua xoay lại nhìn xung quanh.
Hồng Bình định đứng dậy thì cảm thấy trong cơ thế có gì đó đang ngọ nguậy, tức khắc liên tưởng đến tình trạng vừa rồi của Ly Hận.
"Không. Không. Tại sao? Rốt cuộc là ai.
Tiếng la thảm thiết vừa vang lên thì Hồng Bình hóa thành cát bụi sau một động tác mạnh.
Trương Nguyên hoảng sợ, hóa điên rồi!
Anh ta không dám tin vào mắt mình nữa, đại thần và đồng bọn của mình cứ thế mà chết, hơn nữa còn chết theo cách còn đáng sợ hơn cả cái chết thấy máu!
Trương Nguyên chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ gặp thủ đoạn giết người nào như vậy, người bắt đầu run lên vì sợ.
Càng nghĩ càng hoảng, anh ta nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
Không chờ Trương Nguyên chạy đến cửa chính, đằng sau vang lên một giọng nói: "Anh nghĩ mình có thể trốn được khỏi đây à?"
Anh ta kinh hoàng xoay người lại, không biết từ lúc nào Trần Hạo đã tủm tỉm ngồi trên chiếc ghế sô pha họ vừa ngồi, cầm ly sạch rót rượu cho mình.
"Trần Hạo. Chết tiệt, lại là cậu?"
"Ha ha! Sao lại không thể là tôi?", anh nhếch mép hỏi ngược lại, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Rượu DRC! Anh Trương đây cũng biết hưởng thụ thật!"
"Trần Hạo, cậu muốn làm gì?", Trương Nguyên lúng túng hỏi.
"Anh Trương không thấy câu hỏi của mình rất buồn cười sao? Chẳng lẽ mấy người gây chuyện trước tôi mới tìm đến?", Trần Hạo cười híp mắt hỏi ngược lại.