Tào Thanh Nguyên cười nói: “Vậy tôi cảm ơn anh Chu trước nhé!”
“Chủ tịch Tào, mời lên xe, tôi đã chuẩn bị tiệc chào mừng ông!”, Chu Trị Bình làm tư thế mời.
Tào Thanh Nguyên quét mắt qua những người tới đón tiếp, có không ít doanh nhân và quan chức, nhưng người ông ta muốn gặp nhất lại không tới! Nghĩ kĩ lại, ông ta cảm thấy có lẽ Trần Hạo và Bạch Phi Nhi có việc nên không tới đành bước lên xe.
Rất nhanh, đoàn xe đi đến khách sạn. Từ lúc bọn họ còn trên đường tới, thức ăn đã được mang lên, dùng mấy từ “sơn hào hải vị” để hình dung cũng không quá đáng.
Những người ngồi cùng bàn, ngoài một số doanh nhân lớn của thành phố Hải Dương và tỉnh Sở, thì hầu hết đều là những ông lớn trong ngành kinh tế thành phố Hải Dương.
Không phải nói quá chứ, những người này, giậm chân một cái cũng có thể làm cả tỉnh Sở rung chuyển, thế mà hôm nay lại tụ tập hết ở trong phòng tiệc này chỉ vì Tào Thanh Nguyên.
Ai nấy đều mong đợi, đặc biệt là những ông chủ doanh nghiệp lớn, họ biết được Chu Trị Bình cố ý chuyển dự án nhiên liệu mới tới doanh nghiệp khác nên đều lăm le muốn chia phần!
Cuối cùng, Tào Thanh Nguyên và Chu Trị Bình cùng nhau xuất hiện.
Ngay lập tức, mọi người ở đây đều nhiệt tình tiến lên. Sau khi Chu Trị Bình giới thiệu các quan chức, các doanh nhân đều tiến lên bắt chuyện, tranh thủ cơ hội.
Ban đầu, Tào Thanh Nguyên còn có thể giữ nụ cười, nhưng càng về sau, sắc mặt ông ta càng khó coi!
Ông ta vẫn không thấy người của Bạch thị, trong lòng rất không thoải mái!
Lần trước ông ta gặp chuyện ở Hải Dương, cũng may gặp được Trần Hạo lợi hại, lúc chết giả hồn phách bay lên, anh còn có thể nhìn thấy. Điều này khiến Tào Thanh Nguyên vô cùng cảm kích Trần Hạo vì đã cứu mạng mình, hơn nữa còn kính sợ anh!
Có thể làm như vậy, sao có thể là người bình thường được chứ? Tào Thanh Nguyên hiểu rõ, chỉ cần Trần Hạo muốn thì dựa vào bản lĩnh của anh, cho dù có là người bên cạnh nguyên thủ quốc gia, vẫn phải kính trọng anh, đối xử với anh như thần linh. Một nhân vật như vậy, sao có thể lạnh nhạt được?
Ông ta không biết chuyện gì xảy ra nên hỏi: “Ông Chu, sao không thấy chủ tịch Bạch của Bạch thị và cậu Trần, chồng cô ấy chứ?”
Chu Trị Bình cười nhạt nói: “À! Chủ tịch Bạch ấy à! Tôi đã gọi cho cô ấy! Chủ tịch Bạch có việc bận nên không tới được!”
“Không tới được sao? Không phải chứ!”, Tào Thanh Nguyên có chút nghi ngờ, suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra.
Lúc lướt đến tên Trần Hạo, ông ta do dự hồi lâu nhưng không dám ấn vào, cuối cùng gọi cho Bạch Phi Nhi.
Điện thoại được nhận, Tào Thanh Nguyên vội vàng nói: “Chủ tịch Bạch! Hôm nay tôi tới Hải Dương, bây giờ đang ăn cơm, sao cô và cậu Trần không cùng tới?”
Đầu dây bên kia, nghe được tin này, Bạch Phi Nhi ngẩn người. Cô hiểu Chu Trị Bình cố ý không gọi bọn họ, dựa vào quan hệ giữa hai bên lúc này, sao ông ta có thể thông báo cho Bạch thị được chứ.
Nhưng Bạch Phi Nhi không muốn khiến mối quan hệ này căng thẳng hơn nên nói: “À! Hôm nay tạm thời có việc bận không thể rời đi được, xin lỗi chủ tịch Tào!”
Nghe vậy, dường như Tào Thanh Nguyên cảm nhận được gì đó.
“Hay là tôi chờ hai người?”, ông ta nói.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Trị Bình ở bên cạnh trở nên khó coi. Ở đây có nhiều quan chức như vậy chờ Tào Thanh Nguyên chỉ vì đủ quy cách. Chờ người nhà họ Bạch? Dựa vào cái gì chứ?
“Xin lỗi chủ tịch Tào, chúng tôi thật sự không tới được. Mọi người ăn đi, sau khi tôi làm xong việc sẽ mời ông một bữa để xin lỗi!”
“Sao có thể chứ! Chủ tịch Bạch có việc thì cứ làm trước đi! Ha ha!”
“Vậy tôi cúp máy trước, xin lỗi chủ tịch Tào!”
“Được được!”, Tào Thanh Nguyên nói xong, Bạch Phi Nhi chủ động cúp điện thoại.
Tào Thanh Nguyên thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản như vậy!
Mặc dù mấy ngày nay ông ta đang dưỡng thương, nhưng vẫn theo dõi tiến độ dự án, xem những tài liệu liên quan. Rõ ràng Bạch thị đang điều chỉnh cơ cấu kinh doanh công ty, đã chuyển toàn bộ tài nguyên công ty sang hướng nhiên liệu mới.
Có thể nói, đối với Bạch thị hiện tại, dự án nhiên liệu mới chính là mạng sống, người bạn cộng sự như ông ta tới Hải Dương, sao Bạch Phi Nhi lại không đến được chứ?