Trong lúc Trần Hạo còn đang sửng sốt, đèn xanh ở ngã tư đã sáng lên.
Anh chuẩn bị đạp chân ga phóng đi, định sẽ đóng giả làm một người qua đường bình thường.
Trong cửa kính, Giang Ngạo Tuyết một hơi uống cạn ly rượu, ở bên ngoài, Trần Hạo hoảng sợ đến mức dẫm nát chân ga, chiếc xe suýt chút nữa vọt ra khỏi làn đường!
Đây là cái kiểu uống rượu gì! Cứ thế này chắc chắn sẽ gặp chuyện không lành!
Trong đầu Trần Hạo lướt qua vài suy nghĩ, anh lái xe qua ngã tư rồi quay đầu lại.
Mà giờ phút này, Giang Ngạo Tuyết ngồi trong nhà hàng nhìn ra bầu trời tối sầm bên ngoài cửa sổ, chân mày lộ ra vẻ buồn bã, trong con ngươi cũng có chút không cam lòng.
“Tên khốn! Dựa vào cái gì mà anh dám làm như thế? Chọc vào rắc rối chỉ biết trốn chạy, không thèm để ý đến sống chết của tôi!”, Giang Ngạo Tuyết buồn bực nói.
Vừa dứt lời cô lại không nhịn được mà tự rót cho mình một ly rượu, ừng ực một hơi uống cạn!
Hai ly rượu trôi xuống dạ dày, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết đã bắt đầu đỏ ửng, đôi môi đóng mở phun ra từng hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt!
Giang Ngạo Tuyết nhẹ nhàng vuốt tóc, trong nháy mắt, chất cồn đã ngấm, cô ấy khẽ mỉm cười, đầu óc lâng lâng, dưới tác dụng của rượu tâm trạng Giang Ngạo Tuyết trở nên tốt hơn rất nhiều!
Trong đầu cô ấy bắt đầu hiện lên những sự việc xảy ra gần đây, Giang Ngạo Tuyết cầm lấy chai rượu, muốn rót cho mình một ly nhưng lại phát hiện rượu trong chai đã hết.
“Ông chủ…nhanh mang thêm một chai rượu nữa lên đây cho tôi!”, Giang Ngạo Tuyết nói.
“Hai chai!”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên phía sau lưng Giang Ngạo Tuyết: “Người đẹp, uống rượu một mình rất buồn chán, có muốn tôi cùng uống với cô không?”
“Anh con mẹ nó tránh xa tôi ra…Trần Hạo?”, Giang Ngạo Tuyết đang chuẩn bị mắng người, cô ấy nghĩ người đến là một tên biến thái không yên phận nào đó, không ngờ lại là Trần Hạo.
Khi nãy, Trần Hạo đã dừng xe ở gần đây, gọi điện thoại cho Hạ Hành Bắc, nói rằng anh bỗng nhiên có việc đột xuất, không thể tham gia bữa tiệc được, sau đó lập tức phóng thẳng xe đến nhà hàng này!
“Sao vậy? Có tâm sự à?”, Trần Hạo ngồi xuống hỏi.
Giang Ngạo Tuyết kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó liền mặc kệ Trần Hạo, tự rót cho mình một ly rượu.
Trần Hạo cười nói: “Cô trưởng phòng, tôi đã chủ động đưa tới cho cô một người anh trai tri kỷ để tâm sự, thế mà cô lại còn bày ra bộ mặt thối này!”
Giang Ngạo Tuyết quay mặt sang hướng khác nói: “Nếu anh có việc gấp phải đi thì đi đi, chuyện không liên quan gì đến anh!”
Trần Hạo cũng tự rót cho mình một ly rượu, rồi nhấp một ngụm: “Một ngụm rượu cuốn trôi đau buồn, nhưng cũng có thể giống như con dao nhỏ cứa vào tim, cô có cần phải tàn nhẫn như vậy không?”
“Đâu cần anh quản?”, Giang Ngạo Tuyết kiêu ngạo nói.
“Được! Cô buồn là việc của cô, tôi uống hai ngụm rồi đi!”
Trần Hạo không để ý đến sự phản đối của Giang Ngạo Tuyết, uống xong một ngụm rượu, anh cười tủm tỉm ném hai hạt lạc vào miệng.