Trần Hạo cười nói: “Tôi còn từng nghĩ rằng, nếu như Thiên gia chỉ muốn một chút địa bàn của Giang Chiến Thiên, thì sao cần phải làm to chuyện chứ? Nhưng nếu ông đã ra tay, vậy tất nhiên mục đích không nhỏ! Nhìn vào đó, chẳng phải có thể nhìn ra trời nào đang cười to sao? Nhưng mà, tôi cũng phải nhắc nhở Thiên gia trước, ông cũng sẽ không biết được tôi có thể phá được trời đó hay không đâu!”
Nhạc Thiên nghe như vậy, ánh mắt chậm rãi biến hóa, từ vẻ nhẹ nhàng ban đầu đã dần trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Trần Hạo: “Chàng trai có tự tin là tốt, nhưng cậu có nghĩ tới không, từ lúc tỉnh Sở phát triển đến nay đã được hai mươi năm, thời thế biến hóa, anh hùng xuất hiện rất nhiều, nhưng vì sao xưa nay không ai có thể rung chuyển vị trí của tôi?”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Đó là bởi vì Thiên gia hiểu được cách lấy hay bỏ hơn bất kì người nào, nếu như tôi không đoán sai, Thiên Khôi này vốn dĩ là con rối của Thiên gia đúng không! Ông vứt bỏ Thiên Khôi là ông đang tung mồi cho Giang Chiến Thiên!”
Nghe thấy thế, Nhạc Thiên cười ha hả, cho anh một ánh mắt tán thưởng.
“Thật thú vị, chàng trai, cậu hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tôi! Cậu rất hợp khẩu vị của tôi đấy!”
“Thật sao?”, Trần Hạo cười nhạt đáp lại.
“Trần Hạo, tôi định cho cậu ba con đường, bây giờ tôi lại càng thêm hứng thú với con đường mà cậu sẽ chọn!”
Trần Hạo nói: “Tôi đang nghe đây!”
Nhạc Thiên chậm rãi quay người, nhìn ra phương xa phía tầng cao nhất: “Cậu có biết vì sao lúc tôi xuống dốc ở Thiên Khôi lại không thuận thế thu hồi, cũng không có nuốt mất thế lực của Giang Chiến Thiên không?”
Trần Hạo không nói gì.
Nhạc Thiên lại nói tiếp: “Cậu có biết trong hai mươi năm này, tôi đã có vô số cơ hội nuốt nhà họ Hạ và Hải Dương, nhưng cuối cùng tôi lại lựa chọn giữ lại nhà họ Hạ và Tần Báo ở Hải Dương không!”
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Điều này thì đúng là tôi có biết, không phải ông muốn vỗ béo rồi mới giết sao!”
Nghe thấy anh nói ra ý nghĩ của mình, trong mắt Nhạc Thiên lóe lên ánh sáng: “Thông minh!”
Sau đó ông ta quay người ngồi xuống phía đối diện Trần Hạo, hơi nghiêng người về phía trước, một áp lực vô hình bỗng chốc vọt về phía anh: “Bây giờ nước cờ của tôi càng lúc càng lớn, rất nhiều nơi tôi không trông nom được, tôi cần một người trợ giúp, chàng trai, cậu rất thích hợp! Chúng ta hợp tác đi, tôi làm chính, cậu làm phụ, Lưỡng Giang này còn có thể rơi vào tay người ngoài sao?”
Nhạc Thiên dừng một chút, sau đó giọng nói trở nên độc ác hơn: “Một tỉnh Sở thì tính là gì? Chưa bao giờ lọt vào mắt Nhạc Thiên tôi, chỉ cần cậu gật đầu, Trương Thế Minh ở tỉnh Cán, Lữ Tứ Hải ở tỉnh Tương! Ai cũng không thể địch nổi! Trần Hạo, tới đi! Chúng ta hãy bắt tay, để thế giới ngầm nước Hoa run rẩy đi!”
Trần Hạo lại há miệng, mất lịch sự phun vỏ nho ra một lần nữa.
Ánh mắt của vệ sĩ ở bên cạnh lạnh lẽo, trong nháy mắt sát khí tràn ra khắp phòng.
Anh lại không thèm để ý, sau khi phun vỏ nho ra mới nói: “Nho này ngọt lắm! Tôi còn muốn nghe về hai lựa chọn nữa!”
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Nhạc Thiên, ông ta tiện tay lấy một xấp hợp đồng ở bên cạnh ném bộp một tiếng vào trước mặt Trần Hạo.
“Nếu không hợp tác, cậu hãy ký những thứ này, tôi sẽ tha cho cậu và Giang Chiến Thiên một mạng!”
Trần Hạo hứng thú tuỳ ý chọn lấy một tờ, trên đó toàn là hợp đồng chuyển nhượng.
Có hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Bạch thị, Cửu Khúc, còn có hợp đồng quyền sở hữu của một số cơ sở dưới tay Giang Chiến Thiên, đồng thời còn có một số sản nghiệp trụ cột kinh tế của nhà họ Hạ ở Hải Dương.
Anh cười ha ha nói: “Lão già, ông đã lớn tuổi mà còn ăn nhiều thứ như thế, tiêu hóa được không? Không sợ nghẹn chết à?”