Nhìn thấy Trần Hạo từ chối, trên khuôn mặt của Tào Nghĩa Phong lại biểu hiện ra vẻ hống hách và kiêu ngạo: "Cảnh cáo anh, cho dù anh có chữa được hay không, anh vẫn phải vào trong đó thử xem! Nếu không..."
Nghiêm Chính Huân cũng lạnh lùng nói: "Tôi phụ trách xúc tiến thưong nghiệp, anh không biết điều thì tôi không làm gì được anh, nhưng tôi có thể..."
Nói được nửa chừng, ánh
mắt đe dọa của Nghiêm Chính Huân lập tức rơi trên người Bạch Phi Nhi.
Trần Hạo cười lạnh, đang định lên tiếng nhưng Bạch Phi Nhi đã giữ anh lại. "Trần Hạo, anh có thể vào xem một chút được không? Bất kể như thế nào thì đó cũng là một mạng người!", Bạch Phi Nhi nói.
Nghiêm Chính Huân cười lạnh khi nghe thấy những lời này, hiển nhiên ông ta nghĩ rằng những lời đe dọa của mình đã thực hiện thành công.
Trần Hạo hơi cau mày.
Sau khi thuyết phục Trần Hạo, Bạch Phi Nhi cũng quay ra nói với Nghiêm Chính Huân và Tào Nghĩa Phong: "Tập đoàn Bạch Thị cũng không sợ bất cứ một ai, các người muốn gì thì cứ đến. Tôi để cho Trần Hạo đi vào không phải là vì chịu khuất phục trước những lời đe dọa, tôi chỉ nghĩ làm như vậy là đúng mà thôi!"
Nói xong, Bạch Phi Nhi lại nhìn Trần Hạo thật sâu: "Trần Hạo, anh đi đi! Dù thế nào đi chăng nữa, em cũng cảm thấy làm người thì không thể sống thẹn với lương tâm!"
Lưu Khánh cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Trần đại sư, mạng người mới quan trọng!"
"Được!", Trần Hạo gật đầu, nhìn về phía Bạch Phi Nhi với ánh mắt dịu dàng rồi đi đến phòng bệnh ICU một cách chậm chạp.
Mà Bạch Phi Nhi lại bỗng nhiên đỏ mặt, tim đập nhanh, không hiểu vì sao khi Trần Hạo dùng ánh mắt đó nhìn cô, trong lòng cô lại có một cảm giác khác lạ.
Điều đầu tiên mà Trần Hạo làm sau khi vào phòng bệnh ICU là đóng rèm cửa.
Các bác sĩ Tây y cực kỳ khó chịu.
"Kéo rèm làm gì chú? Chẳng lẽ sợ chúng tôi nhìn thấy sao?"
"Đúng vậy, trong lòng chột dạ mới phải kéo rèm, không biết là làm ra chuyện xấu gì ở trong đó đấy?"
Lưu Khánh tức giận, liếc mắt nhìn đám người này, cũng lười nói chuyện vô ích với bọn họ.
Giờ phút này ở trong phòng, Trần Hạo yên lặng nhìn Tào Thanh Nguyên nằm trên giường bệnh, vươn tay kiểm tra mạch,
sờ trán của ông ta.
Một cái bóng mờ theo sau Trần Hạo, trong lòng gấp gáp, đó chính là linh hồn của Tào Thanh Nguyên.
Lúc này, ông ta nhìn thấy Trần Hạo chỉ là khám và chữa bệnh rất bình thường cho cơ thế của mình, trong lòng cực kỳ sốt ruột.
"Sớm biết như vậy thì hôm qua tôi đã nghe lời cậu, cậu Trần, giúp tôi...", Tào Thanh Nguyên hối hận.
Tào Thanh Nguyên đã từng thử, người bình thường hoàn
toàn không nghe thấy ông ta nói gì, cho nên trong tiềm thức cho rằng Trần Hạo cũng không có nghe thấy lời nói của mình.
Nhưng mà vào lúc này, Trần Hạo bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ông ta: "Bây giờ mới cảm thấy hối hận, ông không nghĩ rằng đã muộn rồi sao?"
Tào Thanh Nguyên sợ đến nỗi hồn vía lên mây, lúc sau mới lại tụ lại!
"Trần... Cậu Trần, cậu thực sự có thể nhìn thấy tôi, còn có thể nói chuyện với tôi sao?"